Đã Yêu Nhau Như Thế - Hà Cam Lam

Chương 73

Lâm Chất ngồi trên giường, ngượng ngùng đưa tay sờ mái tóc vừa cắt ngắn của mình. Trước mặt cô là Nhiếp Chính Quân đã im lặng gần một phút, chỉ đứng nhìn không nói lời nào, khiến cô thấy áp lực vô cùng.

“Em cũng không ngờ cuối cùng lại thành ra thế này…” Lâm Chất nghiêng đầu chống tay lên nệm, cố tránh ánh mắt chăm chú của anh.

Nhiếp Chính Quân đưa tay xoa hốc mắt, thấp giọng: “Sau này đừng cắt nữa.”

Cô ngẩng đầu nhìn anh: “Trông khó coi lắm à? Em thấy cũng ổn mà.”

Anh khom người hai tay đặt lên vai cô, ánh mắt nghiêm túc: “Trong sáng như em không hợp với tóc ngắn.”

Sự nghiêm nghị của anh quá mức thuyết phục, khiến người ta chẳng thể không tin.

“Ừm…” Cô đưa tay gãi gãi tóc, tin là thật.

Nhiếp Chính Quân vươn tay nhéo nhẹ má cô, ra chiều hài lòng: “Đi tắm chưa em?”

“Em tắm rồi. Để em đi xem con, anh đi tắm đi.” Cô đứng dậy bước về phía phòng con.

Anh cầm áo ngủ trong lòng có chút ảo não, biết thế đã về sớm hơn một chút.

Cá Nhỏ vẫn chưa chịu ngủ, đôi mắt lờ đờ nhưng cứ mở hé để ngó quanh, mặc cho bảo mẫu đã dỗ suốt nửa tiếng.

“Phu nhân.” Bảo mẫu thở phào: “Con bé nay sao mà nhiều năng lượng quá, dỗ mãi không ngủ.”

“Chị nghỉ đi, để tôi dỗ cho.” Lâm Chất mỉm cười, bế con gái lên từ chiếc giường nhỏ.

Trẻ con vốn nhạy cảm với mùi hương, thị lực còn chưa phát triển nên thường dựa vào khứu giác để phân biệt người. Cá Nhỏ hít hít, lông mi khẽ động.

“Ngoan nào, ngủ đi.” Lâm Chất ôm con vỗ về, vừa đi ra ngoài.

Bảo mẫu giúp mở cửa, Lâm Chất dặn: “Chị xem Hành Hành đừng để nó chơi điện thoại nhé.”

“Vâng ạ.” Bảo mẫu cười gật đầu.

Khi Nhiếp Chính Quân tắm xong bước ra thấy Lâm Chất nửa nằm trên giường, tay cầm iPad, bên cạnh cô phồng lên một cái “cục nhỏ” Cá Nhỏ đã chui vào lòng ngủ bên cạnh mẹ.

Anh nhẹ nhàng trèo lên giường, sợ làm phiền đứa bé đang ngủ say.

“Sao em lại ôm con vào đây?” Anh khẽ hỏi.

“Chắc nó quen ngủ cạnh em rồi. Vừa rồi bảo mẫu dỗ mãi cũng không chịu, chẳng khóc, chẳng quấy mà chỉ lì lợm thôi.”

Bé con đã gần trăm ngày tuổi, không còn vẻ nhăn nhúm của trẻ sơ sinh nữa. Nhờ ăn ngon ngủ kỹ nên gương mặt căng tròn, hai má đỏ hây hây trông hệt như một nàng tiên nhỏ say ngủ.

“Haizzz, baba của tiểu bảo bối, anh đúng là tự tìm rắc rối rồi.” Nhiếp Chính Quân nằm xuống, ngắm con gái ngủ bên cạnh.

Lâm Chất bật cười, trượt ngón tay trên iPad rồi khẽ nói: “Tuần sau em muốn đi làm lại, anh có ý kiến gì không?”

Anh mở mắt ra: “Đi làm?”

“Ừ, anh đã cho em thôi việc rồi chẳng lẽ còn không cho em bắt đầu lại sao?” Cô giả vờ hờn dỗi, nhướng mày đầy khiêu khích.

Anh đưa tay vuợt qua người con, rồi nhéo mũi cô: “Còn dám ghi hận với anh?”

Cô cười, chụp lấy tay anh: “Một nửa thôi. Chủ yếu em muốn qua chỗ chú để phụ giúp, giám sát một chút.”

“Em làm được không?”

Lâm Chất xoay người, chống cằm nhìn anh: “Tại sao lại không?”

Anh chau mày tỏ vẻ nghi ngờ: “Đừng để đến lúc bị người ta lừa đến trắng tay, rồi làm mất cả gia nghiệp của chú em.”

Cô bật cười rạng rỡ: “Nếu em bị lừa thế thì anh ở đâu?”

Nhiếp Chính Quân nhìn đến ngẩn người. Nếu không vướng con gái nằm giữa chắc chắn anh đã không kìm nổi.

“Giảo Giảo à…” Anh vươn tay vuốt nhẹ eo cô.

Cô khẽ nắm lấy tay anh, cười: “Về sau còn phải nhờ Nhiếp tổng chiếu cố nhiều hơn đấy nha.”

Anh nhướng mày: “Em thấy anh là người thích giúp đỡ người khác sao?”

Cô nghĩ một lúc quả quyết lắc đầu. Rồi chỉ vào dáng nằm ngủ của con gái, nói: “Vậy thì nể mặt con gái nhé?”

Ngón tay anh trượt qua lòng bàn tay cô, để lại một vệt ám muội khiến cô giật mình rụt lại.

“Giữa chúng ta tốt nhất đừng nhắc đến bất kỳ ai khác.” Giọng anh trầm thấp,

“Kể cả con gái cũng không được.”

Lâm Chất hôn khẽ lên má con: “Con ơi, phải làm sao đây? Ba con tỉnh táo quá, muốn lừa cũng khó.”

Anh bỗng xoay người,vượt qua Cá Nhỏ, ôm chầm lấy cô rồi nhanh chóng bế xuống giường, đặt cô lên chiếc sofa rộng.

“Anh đã đổi riêng cái sofa này cho tiện việc đấy.” Anh đè lên người cô, cười đắc ý.

Cô nhìn quanh, quả thật chiếc sofa này vừa rộng vừa mềm.

“Vậy thì…” Cô khẽ chần chừ.

Nhiếp Chính Quân thong thả cởi áo ngủ của cô, từ cổ hôn dần xuống: “Chúng ta thử xem nào…”

Lần này thử một lần mà thử suốt nửa đêm, không chỉ thử ghế sofa mới, còn thử cả tấm thảm mới lẫn chiếc bàn mới…….

Lâm Chất gần như không thể rời giường, đến cuối cùng hoàn toàn rơi vào trạng thái nửa hôn mê. Đây là lần đầu tiên sau sinh họ thân mật, anh giống như nước ấm luộc ếch, chậm rãi, từng chút một dùng dao nĩa ăn sạch sẽ cô từ trong ra ngoài.

Đến cả lúc anh bế cô vào phòng tắm cô vẫn chưa hoàn hồn, chẳng còn tâm trí đâu mà thấy xấu hổ, hoàn toàn chìm trong cơn mê man.

Nhưng Cá nhỏ vẫn ngủ như thường lệ, đến khi đồng hồ sinh học reo là tỉnh dậy đòi ăn. Ban đầu m*t ngón tay rồi quay sang gặm gối, cuối cùng không chịu được nữa môi mấp máy, khóc òa lên.

Trước đây chỉ cần con khóc là Lâm Chất lập tức phản ứng, nhưng hôm nay khác hẳn, cô ngủ say không có chút ý định tỉnh lại.

Nhiếp Chính Quân nghe tiếng khóc, anh bế con gái lên khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ xíu, đôi mắt trong veo như hạt nho đảo qua đảo lại.

“Ngoan nào bảo bối...” Anh dịu dàng hôn lên trán con, vừa ôm ra ngoài vừa thì thầm: “Hôm nay chúng ta đổi khẩu vị nhé, uống sữa bột được không?”

Cá nhỏ chẳng biết nói, càng không biết chọn lựa, chỉ m*t ngón tay như thể đang cân nhắc xem Nhiếp Chính Quân có định ôm đi bú không. Không phải, thì lại òa khóc.

Tại sao phải uống sữa bột? Câu hỏi này hẳn chỉ có Nhiếp tiên sinh mới trả lời được, nhưng anh tuyệt nhiên sẽ không thật thà nói với ai rằng tối qua thử một lần thôi đã làm “kho lúa” của Cá nhỏ cạn kiệt, vậy nên sáng nay chỉ đành phải thay bằng sữa bột thôi.

Người giúp việc bế Cá nhỏ, lúc ấy mới hơn sáu giờ sáng.

Nhiếp Chính Quân quay lại phòng, trên giường cô nàng vẫn không động đậy, có khi ngủ thẳng đến cả ngày. Anh vươn tay xoa nhẹ eo cho cô vô tình thấy vài vết bầm xanh tím, tất cả đều do tối qua anh không kiềm chế được.

“Ưm...” Vì quá thoải mái, cô vô thức trở mình rúc vào lòng anh, như thể chẳng hề để bụng chút nào.

Ôm người đep thơm ngát mềm mại trong vòng tay, Nhiếp tổng đã chẳng còn nhớ nổi công việc là gì nữa rồi.

________________

Từ Húc trở về nước, hẹn Lâm Chất đi ăn tối.

“Con gái đâu? Sao không mang theo?” Ông liếc ra sau lưng cô không thấy bóng dáng bé con.

“Nó ở nhà rồi, mang ra hơi phiền.” Lâm Chất mỉm cười ngồi xuống.

“Dịch Thành nhắc đi nhắc lại chuyện này, biết cháu sinh con nên mấy lần định về nước thăm.” Từ Húc nói.

“Anh ấy nên nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, có thời gian cháu sẽ đưa con Cá nhỏ qua gặp.”

Từ Húc cười hỏi: “Lần này nói thật chứ?”

Lâm Chất ngạc nhiên: “Cháu giống người hay nói suông sao?”

Ông gật đầu, cười hiền, “Có người chắc sẽ vui lắm, thay mặt cậu ấy cảm ơn cháu trước.”

Hai người nhìn nhau cười, như thể ăn ý từ lâu.

“Tôi về lần này cũng để giúp cháu lèo lái. MOON đang trong giai đoạn mở rộng, rất cần máu mới. Là người dẫn đầu cháu phải có ý thức đó.”

Lâm Chất nói: “Trước kia cháu cũng từng làm trong ngành tài chính nhưng toàn theo chỉ đạo, chưa bao giờ ngồi ở vị trí cao để tự mình ra quyết định.”

Từ Húc cười: “Có người sẵn sàng gánh cùng, cháu còn sợ gì? Cứ yên tâm mà thử, có chuyện gì đã có bọn ta đỡ.”

Cô do dự một chút, rồi nói: “Cháu nghĩ kỹ rồi, vẫn muốn bắt đầu từ vị trí giám đốc bộ phận để tích lũy kinh nghiệm.”

Từ Húc nhìn cô, không tán đồng: “Ở mỗi vị trí học một kỹ năng khác nhau. Tự đóng khung mình ở một vị trí nhỏ thì tầm nhìn cũng chỉ nhỏ hẹp vậy thôi. Nói thật, giám đốc bộ phận và tổng tài vốn dĩ là hai nghề khác nhau: một bên học cách thực hiện hiệu quả mệnh lệnh của cấp trên, một bên phải học cách kiểm soát toàn cục. Sai một quyết định nhỏ cũng có thể dẫn đến hậu quả lớn. Làm sếp, điều đầu tiên phải học là cách ra quyết định.”

Lâm Chất không phải người sợ thất bại, việc học với cô cũng không có gì khó. Chỉ là trong lòng còn băn khoăn: một nguời sếp trẻ tuổi, liệu có thể mang lại cơ hội mới cho MOON không?

“40% cổ phần MOON có thể chuyển sang tên cháu bất cứ lúc nào. Nghe vậy, cháu có dám thử không?” Từ Húc nói thẳng.

Lâm Chất sững người: “Sao lại thế?”

“Sau vụ cháu bị bắt cóc lần trước, Dịch Thành nghĩ mãi rồi quyết định chuyển hai phần ba cổ phần cho cháu.” Ông nói, “Đừng lo là cậu ấy muốn trói buộc cháu. Thật ra là chỉ mong thân phận của cháu và Nhiếp tổng có thể ngang bằng hơn một chút. Trước kia cậu ấy đã làm cháu khó xử nhiều rồi, giờ muốn bù đắp lại.”

Trái tim Lâm Chất đâu phải sắt đá. Cô từng trách Dịch Thành, trách ông chú ấy đẩy mình vào tình thế khó khăn để bà cụ hoàn toàn phủ quyết cô. Nhưng nghĩ lại cũng thấy anh gánh quá nhiều áp lực, rốt cuộc đã kiên trì thế nào để đi đến bây giờ?

“Cháu có thể đổi lại tên không?” Lâm Chất khẽ hỏi.

Lần này đến lượt Từ Húc ngạc nhiên, ông không ngờ cô sẽ nói vậy.

“Mộc Chí là tên bố đặt cho cháu.” Cô nói, “Cháu thấy rất hay, muốn đổi lại tên đó.”

Khóe mắt Từ Húc chua xót, tháo kính ra lau, khẽ nói: “Cháu đã nghĩ kỹ chưa?”

Lâm Chất nhún vai cười: “Là chú nói cho cháu biết thôi, thật ra chưa từng có ai gọi cháu như vậy. Trước kia bố mẹ còn sống cũng chỉ gọi cháu bằng tên ở nhà.”

Từ Húc nói: “Nhưng chẳng phải cháu đã kết hôn với Nhiếp tổng rồi sao? Nếu muốn đổi tên thì giấy hôn thú cũng phải sửa lại.”

Xong rồi, Nhiếp Chính Quân chắc chắn không đồng ý. Lâm Chất nghĩ thầm, hai tờ hôn thú ấy bị anh khóa trong két sắt, mà anh chưa từng khóa thứ gì khác, kể cả hợp đồng trăm triệu cũng chỉ quăng đại trên bàn...

Thấy nét mặt cô, Từ Húc an ủi: “Không gọi Mộc Chí thì cháu vẫn là người nhà Mộc. Tên chỉ là cái danh thôi, đừng để tâm quá.”

Lâm Chất gật đầu. Không phải không để tâm mà là cái giá để thay đổi quá lớn, chắc chắn anh sẽ không đồng ý.

Khi chia tay, Từ Húc còn khen mái tóc mới của cô:

“Rất đẹp, rất có khí chất.”

Cô chỉ coi như lời khách sáo, mỉm cười đáp: “Cảm ơn, cuối cùng cũng khiến cháu có chút tin tưởng.”

Từ Húc ngạc nhiên: “Sao lại không tin? Tóc dài thì đẹp, nhưng tôi thấy tóc ngắn còn có thần thái và khí chất hơn. Cắt rất hợp.”

Lâm Chất: “...”

Vậy rốt cuộc ai mới là người có gu thẩm mỹ kỳ quái?

_______

“Đương nhiên là Nhiếp tổng rồi! Anh ấy không muốn cậu ra ngoài gây chú ý nên mới nói vậy!” Lưu Ly khẳng định chắc nịch.

“Thật không?” Lâm Chất ngồi xếp bằng, ôm gối.

“Chắc chắn luôn, đàn ông mà âm hiểm lên thì ghê gớm lắm!” Lưu Ly bắt đầu thao thao bất tuyệt, kể lể: “Lần trước mình với cậu đi mua cái váy xanh nhạt, còn nhớ không? Lâm Phong, cái đồ chết tiệt ấy dám nói tớ mặc xấu? Không! Đẹp! Chứ còn gì! Tớ mặc gì chẳng đẹp?” Lưu Ly tức điên chống nạnh đứng ở đầu giường, khí thế bừng bừng.

Nhuận Nhuận nằm bò trên giường, ngước nhìn mẹ nước miếng chảy tong tong...

“Sau đó thì sao? Không mặc à?” Lâm Chất chán chường hỏi.

Mặt Lưu yi đỏ bừng: “Bỏ quách, mặc cái gì nữa!”

Lâm Chất cúp máy, mặt đầy vẻ khó hiểu quay sang nhìn Cá nhỏ.

“Dì Lưu Ly đúng là quá liều...” Cô thở dài.

Cá nhỏ đạp chân, chẳng quan tâm dì Lưu Ly thế nào, chỉ chăm chú ngắm đôi chân xinh của mình.

Lâm Chất bế con lên giường, đặt ở giữa: “Ngủ ngoan nhé, baba chắc lại bận xã giao rồi.”

Cô đoán không sai, Nhiếp Chính Quân đúng là đang kẹt trong tiệc tối. Lăn lộn thương trường bao năm,khó tránh quen biết vài ông bạn vừa nghịch ngợm vừa lắm chiêu, như Dụ Phong, Vệ Khâm Lâm.

“Cậu không biết điều gì cả, tiệc tối nhiều gái đẹp thế này, mập gầy cao thấp đủ cả, cậu ngồi đây giả hòa thượng à?”

Nhiếp Chính Quân liếc hắn một cái. Người kia chẳng sợ, cười hề hề kéo ghế ngồi: “Sao thế, tôi từ Singapore quay về, mới nửa năm không gặp mà cậu lạnh nhạt vậy à?”

Nhiếp Chính Khôn bằng tuổi hắn nhưng con gái Thiệu Kỳ đã tốt nghiệp đại học, còn con trai Vệ Khâm Lâm mới học tiểu học.

“Anh trai tôi lười gặp cậu, nên thôi.” Nhiếp Chính Khôn nhấp rượu, bắt chéo chân.

“Không đúng nhé! Trước kia mấy vụ này anh ấy tuy tỏ ra ‘tôi chẳng hứng thú’, nhưng đâu có vội bỏ về như hôm nay? Nói đi, Nhiếp lão đại có phải cất giấu mỹ nhân rồi không?” Vệ Khâm Lâm trêu chọc.

Hai anh em chỉ cười, chẳng buồn trả lời.

Đúng lúc Thiệu Kỳ đi tới. Những buổi tiệc thế này toàn người quen, cô vốn thân thiết với mấy chú bác nên chẳng chút sợ hãi.

“Thiệu Kỳ này, có phải bác cả giấu mỹ nhân ở nhà không?” Vệ Khâm Lâm thấy hai ông anh không mắc bẫy liền quay sang chọc cô cháu gái.

“Chú Vệ ơi, bác cả cháu mà không đánh chết chú mới lạ đấy!” Thiệu Kỳ đùa lại, giọng không to không nhỏ.

Vệ Khâm Lâm ghé sát: “Tiểu Thiệu Kỳ nói cho chú nghe đi, bác cả có phải động lòng xuân rồi không?”

Thiệu Kỳ liếc nhìn bác cả vững như núi, đáp: “Chuyện nhà cháu chú khỏi bận tâm. Đến lúc thích hợp tự khắc biết.”

“Hả, quả nhiên có chuyện!” Vệ Khâm Lâm sờ cằm, càng thêm hứng thú.

Nhiếp Chính Quân đứng dậy, nhặt áo khoác rồi rời đi trước.

Thiệu Kỳ ngồi cạnh Nhiếp Chính Khôn, khẽ hỏi: “Sao bác cả không giải thích rõ luôn?” Rồi cô còn liếc sang Vệ Khâm Lâm đang ngồi đó.

“Ừ, chắc là do sợ vợ đó.”

Đôi mắt Thiệu Kỳ trợn tròn như bị sét đánh ngang tai. Thì ra ba mình cũng có khiếu hài hước như vậy!

Bình Luận (0)
Comment