Đã Yêu Nhau Như Thế - Hà Cam Lam

Chương 82

Lần đầu tiên Lâm Chất và Thẩm Uẩn chính thức chạm trán là trong một buổi hội đàm do chính phủ tổ chức, mời các doanh nhân ưu tú và đại diện các công ty tham gia. Cùng là phụ nữ trẻ tuổi, hai người tình cờ ngồi chung một bàn.

Tính cách của họ lại hoàn toàn khác nhau. Trong giờ giải lao,Lâm Chất tập trung gõ phím rất nhanh trên laptop, dường như chẳng hứng thú làm quen hay kết bạn với ai. Ngược lại Thẩm Uẩn luôn tươi cười, lúm đồng tiền duyên dáng, nói chuyện khéo léo với mọi người, tuổi tác nào cũng dễ dàng hòa nhập. Không hổ là hình mẫu con dâu lý tưởng mà các bà mẹ thường chọn.

Trình Tiềm gặp một vấn đề kỹ thuật nên nhờ Lâm Chất giúp. Nhân lúc có khoảng trống cô nhanh chóng nhập một loạt dãy số. Tình cờ người khác thoáng nhìn màn hình cũng phải hoa mắt. May mà chỗ ngồi cô hơi khuất, phía sau ít người qua lại.

“Lâm tổng, không đi trò chuyện cùng mọi người sao?” Thẩm Uẩn mỉm cười ngồi xuống cạnh. Cô đã để ý Lâm Chất khá lâu, giữa một hội trường toàn nhân vật lớn trong giới thương mại chỉ có cô gái này là chỉ quan tâm đến chiếc laptop trước mặt.

Lâm Chất ngẩng đầu, thoáng liếc nhìn: “À, Thẩm phó tổng, xin lỗi, tôi đang hơi bận.”

Giọng điệu bình thản, không giống muốn đuổi người nhưng cũng chẳng mấy thân thiện.

Thẩm Uẩn gật đầu tỏ ý hiểu, tư thế đoan trang ngồi bên cạnh, không làm phiền thêm.

Đối với Lâm Chất một khi đã tập trung thì khó ai có thể quấy rầy. Ngồi cạnh cô cũng chẳng tạo áp lực. Ngược lại Thẩm Uẩn còn khéo léo nghiêng người, cầm ly rượu che chắn màn hình, giúp cô bớt bị để ý.

Hôm ấy Nhiếp Chính Quân bận việc quan trọng nên Hằng Hưng cử Nhiếp Chính Khôn đại diện tham dự, vốn là người luôn bị anh cả sai phái đi khắp nơi.

Thấy Lâm Chất ngồi một mình trông có phần lạc lõng, Nhiếp Chính Khôn chủ động bước đến bắt chuyện. Nhưng khi đến gần mới nhận ra Thẩm Uẩn cũng ngồi cạnh, rõ ràng đang tỏ vẻ hứng thú với “cô em dâu tương lai” này.

“Thẩm phó tổng, hai người đang làm gì đó?” Nhiếp Chính Khôn cười hỏi.

Thẩm Uẩn đứng dậy, mỉm cười: “Chỉ ngồi nghỉ một chút thôi, trưa không ngủ nên hơi đau đầu.”

Lâm Chất vẫn chăm chú trên màn hình, như thể toàn bộ tâm trí đều đặt vào đó.

Thẩm Uẩn lịch sự không nhìn, nhưng Nhiếp Chính Khôn thì chẳng ngại liếc qua. Thấy toàn ký hiệu và công thức xa lạ, anh không khỏi nhíu mày.

Trong lòng khẽ thở dài: Con bé này học được y chang anh trai mình, ngày càng quen thói coi thường người khác. Nếu không phải Thẩm Uẩn tính khí tốt e là chẳng ai chịu nổi lâu như thế.

Hai người trò chuyện với nhau, còn Lâm Chất nhíu mày khẽ xê dịch sang một bên. Thẩm Uẩn không nhận ra, nhưng NhiếpChính Khôn thì thấy rõ. Anh thầm nhủ: Anh đang giúp em giữ thể diện đấy , vậy mà còn chê chúng ta ồn ào sao?

Mười phút sau Lâm Chất đóng laptop, hoàn thành công việc rồi mới quay về trạng thái bình thường.

“Anh hai?” Cô ngạc nhiên khi thấy Nhiếp Chính Khôn.

Anh dở khóc dở cười: Anh biết trong lòng em chỉ nhớ mỗi anh cả, nhưng cũng đâu cần xem anh như người tàng hình vậy đâu?

“Vừa rồi em làm gì thế?”

“Giúp bạn xử lý chút việc.” Lâm Chất xoay xoay các ngón tay có phần cứng lại vì gõ quá lâu.

Thẩm Uẩn mỉm cười hỏi: “Lâm tổng tốt nghiệp chuyên ngành máy tính sao?”

“Máy tính chỉ là phụ, tôi học chính là tài chính.” Lâm Chất đáp.

Thẩm Uẩn khen ngợi: “Thật giỏi. Hồi đi học tôi chẳng muốn học gì, chỉ riêng môn chính cũng đã mệt lắm rồi.”

Nghe vậy, Nhiếp Chính Khôn xen vào: “Lâm Chất là học bá, đâu giống nhà tôi toàn lũ phá phách, chẳng chịu học hành.”

“Thiệu Kỳ dạo này cũng tiến bộ rồi mà, chẳng phải mới đi tìm việc sao?” Lâm Chất nói.

“Con bé đó chỉ làm màu thôi, bảo nó nghiêm túc thì chẳng nên trò trống gì.”

Cách họ trò chuyện thân mật cho thấy quan hệ khá tốt. Thẩm Uẩn hơi nheo mắt. Chẳng lẽ những tin đồn bên ngoài về Lâm Chất và nhà họ Nhiếp đều là bịa đặt? Hay chỉ dính tới một người nào đó trong nhà họ?

“Nhiếp đại ca sao không đến? Tôi còn vài vấn đề muốn hỏi ý kiến anh ấy.” Thẩm Uẩn khéo léo đưa chuyện.

Lâm Chất chỉ cúi đầu uống nước. NhiếChính Khôn cười đáp: “Anh ấy bận việc quan trọng, không nhàn rỗi như tôi.”

“Có phải vụ Quảng Hưng tái cấu trúc để niêm yết không?” Thẩm Uẩn cười hỏi.

Nhiếp Chính Khôn giơ ngón tay cái: “Chuẩn. Xem ra Thẩm phó tổng rất quan tâm đến động thái của Hằng Hưng đấy.”

Quảng Hưng vốn là công ty con của Hằng Hưng. Nếu được niêm yết thành công, dưới sự dẫn dắt của Nhiếp Chính Quân, cả gia tộc Nhiếp sẽ bước sang một thời kỳ đỉnh cao mới.

Thẩm Uẩn chỉ cười nhạt, nhận lấy lời khen.

Nhiếp Chính Khôn liếc sang Lâm Chất đang yên lặng, rồi quay sang nói với Thẩm Uẩn:
“Nếu có vấn đề kinh doanh cô có thể hỏi tôi cũng được.”

“Chuyện cá nhân thôi, không tiện nói.” Thẩm Uẩn chớp mắt tinh nghịch. Nếu người phụ nữ khác làm thế có lẽ sẽ rơi vào lối mòn, nhưng ở Thẩm Uẩn vốn nổi tiếng là nữ cường nhân lại mang một vẻ quyến rũ khác biệt, không giống tiểu nữ nhi làm dáng, mà giống như đang che giấu một bí mật nhỏ của riêng mình.

Nhiếp Chính Khôn khẽ ho một tiếng, “Vậy thì tôi đành lực bất tòng tâm thôi.”

Ngón tay Lâm Chất siết chặt chai nước, Thẩm Uẩn khẽ quan sát, muốn từ nét mặt kia mà đọc ra chút gì đó.

Điện thoại trên bàn reo vang, cô tiện tay tắt đi.

Nhiếp Chính Khôn ghé sát lại, nhìn rõ tên hiển thị, “Không nhận… không sao chứ?”

Lâm Chất lắc đầu, trong mắt ánh lên ý cười, “Không sao, lát nữa về nói cũng được.”

Thẩm Uẩn hiểu chữ “về” là “quay lại sau rồi nói”. Nhiếp Chính Khôn thì hiểu thành “về nhà rồi nói”. Anh cười thầm, lại có thêm một tầng nhận thức mới về cô gái này.

Chuông lại vang lên, lần này Thẩm Uẩn cũng nhìn thấy. Trong khoảnh khắc ấy hơi thở cô thoáng dồn dập, bàn tay đặt trên mặt bàn bí mật siết lại thành nắm đấm.

Lâm Chất đã đạt được mục đích, mỉm cười đứng dậy: “Phải nghe rồi, xin lỗi, tôi phải đi một lát.”

“Con bé này…” Nhiếp Chính Khôn bật cười lắc đầu.

Nhìn bóng lưng Lâm Chất, Thẩm Uẩn nghiêng đầu hỏi: “Xin mạo muội một câu, Lâm tổng…”

“Nó kết hôn rồi.” Nhiếp Chính Khôn chưa để cô nói hết đã chặn ngay.

Thẩm Uẩn thoáng sững sờ, “Tuổi trẻ thế mà đã kết hôn? Chắc chồng cô ấy phải rất lợi hại.”

Nhiếp Chính Khôn xoay xoay ly pha lê trong tay, khóe môi cong lên, “Quả thực rất lợi hại.”

Lâm Chất tìm một góc hành lang yên tĩnh để nhận điện thoại: “Có chuyện gì thế?”

“Vì sao em tắt máy của anh?” Giọng Nhiếp Chính Quân mang theo chút khó hiểu.

“Vừa rồi hơi bận, anh tìm em có việc gì?”

“Tối nay cả nhà ra ngoài ăn cơm. Em chờ Chính Khôn rồi đi cùng. Địa chỉ anh đã gửi vào máy tài xế rồi.”

“Sao tự dưng lại ra ngoài ăn?”

“Hành Hành đòi ăn dê nướng nguyên con, đúng lúc có một chỗ khá ổn.”

“Ồ.”

Lật vài tờ văn kiện trong tay, Nhiếp Chính Quân chậm rãi nói: “Em nghe có vẻ không mấy vui?”

Lâm Chất hừ nhẹ, “Cái cô Thẩm tiểu thư kia hình như rất có ý với anh.”

Vợ ghen thì đúng là chuyện vui, một chút dấm chua cũng coi như thú vị. Nhưng ăn giấm nhiều quá thì dễ làm vỡ sự hòa thuận trong nhà.

“Nãy giờ cô ta cũng ở đó sao? Cô ta nói gì?”

“Cô ta muốn hỏi Nhiếp tổng một vài vấn đề riêng tư.” Lâm Chất nghiến răng cố ý nhấn mạnh hai chữ “riêng tư”. Dù biết ghen tuông là không hay, nhưng đã là vợ thì khó mà dễ chịu được cảnh người khác tỏ vẻ quan tâm đến chồng mình.

Nhiếp Chính Quân bình thản nói: “Anh thấy chuyện này xét cho cùng cũng từ em mà ra, trách nhiệm toàn bộ thuộc về em.”

“Em?” Lâm Chất thấy ấm ức, “Người ta theo đuổi anh thì liên quan gì đến em?”

“Nhiếp phu nhân à, nếu không phải em giấu anh kỹ đến mức không ai biết thì liệu có ai dám mơ tưởng người đàn ông đã có vợ không?” Giọng anh bình thản nhưng mang chút hờn trách.

Lâm Chất nghẹn lời.

“Cho nên, vấn đề này em phải tự xử lý. Anh chờ xem kết quả.” Ngữ điệu điển hình kiểu nhà tư bản cực kỳ khiến người khác ghét.

“Anh thật là… Em họp tiếp, cúp máy đây.”

Một cuộc điện thoại, chồng thì khoan khoái như trút được gánh nặng, vợ thì ủ rũ như dẫm phải đá tự làm đau chân mình.

Nửa buổi hội nghị sau Lâm Chất cảm nhận rõ ánh mắt đánh giá của Thẩm Uẩn. Nghĩ lại, cô và đối phương trò chuyện cũng không có gì thất thố, biến số duy nhất chính là cuộc điện thoại khi nãy. Lâm Chất cân nhắc rồi quyết định: nếu Thẩm Uẩn thật sự hỏi cô sẽ thành thật giải thích, tránh để người ta nuôi hy vọng vô ích.

Nhưng buổi họp kết thúc Thẩm Uẩn lại rời đi, tựa như ánh nhìn nóng bỏng ban nãy chưa từng tồn tại.

“Chẳng theo lẽ thường gì cả…” Lâm Chất thì thầm. Thế thì cô phải giải quyết thế nào cái “nút thắt” mà Nhiếp Chính Quân giao phó đây? Chẳng lẽ phải chủ động đi nói: “Anh ấy là chồng tôi, cô nên dừng lại đi”? Nói thế chẳng khác nào thần kinh.

Lâm Chất buông vai, thở dài: nhiệm vụ lần này chồng giao đúng là quá khó nhằn.

“Đi thôi, ngẩn ngơ gì thế?” Nhiếp Chính Khôn vỗ nhẹ đầu cô, hai người cùng lên xe.

Trong lòng Lâm Chất nghĩ, với gu thẩm mỹ của Nhiếp Chính Quân, bữa dê nướng nguyên con chắc phải ở một sảnh tiệc lộng lẫy mới đúng. Nhưng càng đi xe càng rẽ vào vùng ngoại ô, cô cảm thấy có khi lần này ăn thịt dê thật sự là ở… giữa đồng cỏ cũng nên.

Nửa giờ sau, xe dừng lại. Vừa bước xuốn Lâm Chất đã bị cái lạnh cắt da tạt thẳng vào mặt. Đầu đông, nơi rộng thế này, gió lại càng không hề dịu dàng.

Một chiếc áo khoác phủ lên vai cô. Quay đầu lại, ánh mắt chạm ngay gương mặt quen thuộc dịu dàng. Cô nép vào người anh nhoẻn cười ngọt ngào.

Nhiếp Chính Khôn mới độc thân không lâu, bị cảnh tượng này đả kích, lập tức khéo léo rút lui để lại khoảng trời riêng cho đôi vợ chồng.

“Anh nhìn kìa, mặt trời lặn rồi.” Lâm Chất chỉ tay về phía chân trời đỏ rực, ánh chiều tà nhuộm nửa gương mặt cô hồng rực.

Nhiếp Chính Quân nắm chặt tay vợ, cả hai cùng bước về phía hoàng hôn.

“Dạo này anh bận quá, chẳng có thời gian nói chuyện với em.”

“Ăn nói linh tinh, tối qua còn trò chuyện đấy thôi.”

“Có à?” Lâm Chất ngẩng lên.

Anh cúi xuống thì thầm, hơi thở phả vào tai khiến vành tai cô đỏ ửng, càng lúc càng nóng.

“Nếu người khác mà biết Nhiếpt ổng cũng có bộ mặt này, xem anh còn ra dáng được nữa không.” Lâm Chất véo eo chồng uy h**p.

“Cứ để họ biết.” Hắn cười nhạt, mị lực khiến trời đất nghiêng ngả.

Lâm Chất dừng bước, vòng tay ôm lấy eo anh. Dưới ánh hoàng hôn cả hai lặng lẽ tựa vào nhau. Thời gian có trôi nhanh thế nào, năm tháng có đổi thay ra sao, chỉ cần bên cạnh vẫn là anh thôi, cô có thể bình thản mà đi đến tận cùng thế giới.

Nghĩ đến hình ảnh có chút bi tráng ấy, Lâm Chất bật cười.

Nhiế pChính Quân ôm vợ vào lòng, che chắn cho cô khỏi cơn gió buốt, “Lạnh không?”

Cô ngẩng lên, ánh mắt mềm mại, “Có anh ôm làm sao mà lạnh được.”

Dạo này kỹ năng “thả thính” của tiểu thư Lâm càng ngày càng cao tay, một chiêu một thức đều đánh trúng tim Nhiếptiên sinh.

“Ơ? Con đâu rồi?” Lâm Chất chợt nhớ ra.

“Giờ mới nhớ,có muộn quá không?”

“Em còn phải lo sao? Anh chẳng đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi.”

Cô bật cười nịnh nọt, “Anh đúng là chu đáo quá.”

Anh xoa mái tóc cô, khóe môi nhếch lên, “Em biết điều đấy.”

Trong lều lớn, cha con nhà Nhiếp thị vẫn đang cãi nhau. Hành Hành làm trọng tài, thỉnh thoảng còn đút cho Cá nhỏ thìa cà rốt nghiền.

“Lại ầm ĩ gì nữa đây?” Nhiếp Chính Quân nắm tay vợ đi vào, bộ dáng “gia đình hạnh phúc” của họ làm mọi người ngứa mắt.

“Bác cả, anh phân xử đi! Con muốn đi làm mà ba lại bắt con về!” Nhiếp Thiệu Kỳ giậm chân hét ầm ĩ.

“Đi làm cái gì? Một công ty nhỏ không tên không tuổi, đến đó rót trà bưng nước chắc?” Nhiếp Chính Khôn hừ lạnh.

“Rót trà cũng là một phần công việc! Nhiều bạn con đều bắt đầu từ đó!”

Nhiếp Chính Quân gật gù, “Nói đúng lắm.”

Thiệu Kỳ lập tức mừng rỡ, chạy về phía Bác cả, “Bác ủng hộ con đúng không?”

“Bác ủng hộ chí khí của con, nhưng phản đối cách làm của con.”

Lâm Chất ngồi xổm cùng Hành Hành trêu Cá nhỏ, chẳng buồn chen vào trận chiến này.

“Vì sao chứ?” Thiệu Kỳ không phục.

“Con là người nhà họ Nhiếp, tại sao không tận dụng lợi thế đó mà lại muốn chen chúc với người thường ở vị trí bưng trà rót nước? Con có thể chọn con đường nhanh hơn, tại sao cứ nhất quyết vòng vo? Chí khí đó bác rất quý, nhưng nếu con đem tinh thần ấy vào đúng vị trí thì hiệu quả sẽ lớn hơn nhiều.” Giọng Nhiếp Chính Quân bình thản, không còn sắc bén thường ngày mà giống như một trưởng bối khoan dung đang từ tốn chỉ dạy.

Thiệu Kỳ chùng giọng xuống, “Nhưng con không muốn ai vì con là tiểu thư Nhiếp gia mà nhìn bằng con mắt khác. Như vậy thì con sẽ chẳng học được gì.”

Lời nói ấy đã cho thấy, dưới ảnh hưởng của Lâm Chất cô tiểu thư từng ngông cuồng rốt cuộc cũng bắt đầu tự nhìn nhận giá trị bản thân, không còn tự mãn chỉ vì họ Nhiế pđứng trước tên mình.

Nhiếp Chính Quân nâng cằm, chỉ về phía một người đang xem kịch vui: “Không làm ở công ty nhà mình thì con còn có một lựa chọn thứ hai.”

Lâm Chất: “…”

Thiệu Kỳ lập tức hiểu ra, vui mừng nhào đến trước mặt cô, cười rạng rỡ như hoa hướng dương: “Bác dâu thân yêu ơi, cô sẽ không từ chối con chứ?”

Lâm Chất nổi da gà rần rần. Thiệu Kỳ còn dựa sát khiến cô suýt hét toáng lên.

“Bác cả đã đồng ý rồi mà, bác dâu ~”

Lâm Chất ngồi phịch xuống, mặt mày đau khổ như thể bị nội thương.

Nhiếp Chính Khôn đứng bên cạnh mà còn thấy phục thủ đoạn của anh trai. Vừa giải quyết xong chuyện công việc của Thiệu Kỳ, vừa tiện thể gắn cho vợ mình cái camera giám sát di động. Thủ đoạn này ai mà bì kịp?

Thiệu Kỳ đè Lâm Chất xuống thảm, cù lét khắp người.

“Cô đồng ý… đồng ý rồi mà!” Lâm Chất nước mắt giàn giụa.

“Yaaa ~ yêu cô muốn chết luôn đó!” Thiệu Kỳ hôn chụt một cái lên má trái rồi nhanh chóng đứng dậy.

Hành Hành nhìn mà giận dữ.

“Nhìn gì mà nhìn, chưa thấy bác gái với cháu gái tình cảm tốt thế này à?” Cô nàng hất tóc, trừng mắt về phía Hành Hành.

Hành Hành đỡ Lâm Chất ngồi dậy, định khen ngợi bé ngoan hiểu chuyện, ai ngờ cậu nhóc lại bất ngờ hôn chụt lên má phải cô, rồi chống nạnh cười đắc thắng:
“Ha ha ha ha!”

Lâm Chất: “…”

Nhiếp Chính Quân nhìn cả quá trình mà không thèm đá bay hai đứa nhóc này, chỉ vì một đứa là con gái của em trai, một đứa còn lại là con trai ruột.

Còn cô con gái nhỏ chưa được mẹ hôn hôm nay thì chỉ biết: “Lộc cộc lộc cộc lộc cộc…”

Bình Luận (0)
Comment