Nhiệp Thiệu Kỳ với danh nghĩa mua sắm đồ công sở đã mạnh tay chi một khoản lớn từ thẻ của ba mình. Nhân tiện cô còn “mượn hoa dâng Phật” tặng cho sếp tương lai Lâm Chất một bộ đồ Burberry mới nhất, thể hiện tư tưởng giác ngộ cực kỳ cao.
Lâm Chất cũng tốn không ít tâm tư để sắp xếp công việc cho cô. Vị trí không thể quá cao, cũng không thể quá thấp, vừa phải giúp cô học hỏi được nhiều thứ vừa giữ cô trong tầm mắt. Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Lâm Chất quyết định để Nhiệp Thiệu Kỳ làm trợ lý thư ký. Với vai trò này Nhiệp Thiệu Kỳ chẳng có ý kiến gì, có thể nói là hoàn toàn phục tùng. Trong khi đó cô bạn Lưu Ly, người vào công ty trước cô nhóc đã lăn lộn ở bộ phận hành chính đến mức “gọi gió hô mưa”. Ngay cả sếp cũng biết đến danh tiếng của cô ấy, quả thật là khéo léo trong giao tiếp.
Còn về phần Lâm Chất, có lẽ vì sau khi “mang thai ngốc ba năm” nên sáng nay ra khỏi nhà cô lại để nhầm tài liệu cần dùng vào cặp của Nhiếp Chính Quân. Mãi đến khi đến công ty cần dùng đến tài liệu, cô mới phát hiện ra sai lầm.
“Để tôi cho người mang qua nhé?”
Lâm Chất liếc nhìn đồng hồ, đã gần trưa. Nếu để người khác mang tài liệu đến chắc chắn sẽ mất thời gian trên đường. Khi đó giờ ăn trưa sẽ bị đẩy lùi, thời gian nghỉ trưa cũng bị rút ngắn. Suy đi tính lại cô quyết định tự mình đi lấy. Dù sao phòng nghỉ bên kia có sẵn giường lớn của cô, cô chẳng ngại nghỉ ngơi tại đó.
Tổng bộ Hằng Hưng là nơi cô hiếm khi ghé qua, số lần đến đây đếm trên đầu ngón tay. Vì thế khi thư ký Trần nhìn thấy cô anh không khỏi ngạc nhiên: “Sao cô lại tự mình đến đây?”
“Gần đến giờ ăn trưa rồi, tiện thể qua ăn cùng anh ấy luôn.” Lâm Chất mỉm cười đáp.
Thư ký Trần cười hiểu ý, đưa xấp tài liệu trên tay cho cô: “Nếu đã vậy nhờ cô chuyển giúp tôi nhé.”
Lâm Chất cười nhận lấy: “Coi như cậu được nghỉ trưa yên tĩnh một lần.”
“Đa tạ, đa tạ.”
Gõ cửa ba tiếng, bên trong vang lên tiếng “Vào”. Lâm Chất đẩy cửa bước vào.
Nhiệp Chính Quân đang ngồi sau bàn làm việc tập trung phê duyệt tài liệu. Tay áo sơ mi xắn lên một đoạn để lộ cánh tay rắn chắc, mạnh mẽ. Anh cúi đầu, chẳng buồn ngẩng lên xem người vào là ai.
Lâm Chất bước tới ngồi xuống ghế đối diện, tiện tay đặt xấp tài liệu của thư ký Trần lên bàn.
Một lúc lâu không ai lên tiếng, Nhiệp Chính Quân cảm thấy có gì đó không ổn, ngẩng đầu nhìn. Thấy Lâm Chất đang mỉm cười nhìn mình, hai tay đặt trên thành ghế, dáng vẻ như đã giữ nụ cười ấy từ lâu.
“Thật sự tự mình đến à?” Nhiếp Chính Quân cười, đôi lông mày giãn ra.
Lâm Chất đáp: “Trưa nay anh có hẹn chưa? Cùng em ăn cơm đi.”
Nhiếp Chính Quân trầm ngâm một lát: “Chuyện này chắc phải hỏi thư ký Trần đã.”
Lâm Chất nhặt cây bút trên bàn ném về phía anh. Anh ngả người ra sau, bắt gọn cây bút trong tay.
Anh cười, đặt bút xuống: “Lại đây, để anh xem nào, có phải nhớ anh rồi không?”
“Còn nhìn ra được cả chuyện này ư?” Cô hừ nhẹ hai tiếng, ra vẻ không tin.
Miệng thì nói vậy nhưng chân cô lại vô thức bước tới gần anh. Cuối cùng như thói quen, cô ngồi lên đùi anh.
“Đẹp thật.” Anh đặt tay lên eo cô, ánh mắt nóng bỏng nhìn rồi thành tâm khen ngợi vẻ đẹp của cô.
Lâm Chất tiện tay lật lật tài liệu trên bàn. Anh ở phía sau, bất ngờ cắn nhẹ lên cổ cô: “Em dùng mỹ nhân kế hửm?”
Lâm Chất thu tay lại, véo nhẹ đùi anh: “Mơ đẹp nhỉ.”
“Muốn xem gì?” Anh hỏi.
Lâm Chất do dự một chút, hỏi lại: “Muốn xem gì anh cũng cho à?”
Nhiếp Chính Quân xoa cằm, ra vẻ thâm trầm: “Anh thấy cạnh tranh công bằng vẫn tốt hơn, em nghĩ sao?”
Lâm Chất cắn răng, vậy mà anh còn ra vẻ “em cầu xin anh đi, anh sẽ nói cho” là sao?
Hai vợ chồng cứ thế đấu khẩu qua lại, chỉ vì vài ngày trước Hằng Hưng đưa ra một kế hoạch mới trong hội nghị. Sau khi xây dựng nhiều công trình biểu tượng ở các thành phố lớn, Hằng Hưng giờ đây chuyển hướng sang Tân Thành. Tân Thành là cảng chưa được khai phá hoàn toàn, khu vực xung quanh chưa phát triển thương mại hóa mạnh nhưng vị trí địa lý lại cực kỳ thuận lợi. Trong bối cảnh ngành hậu cần đang tăng tốc nơi đây gần như chắc chắn sẽ trở thành trung tâm thương mại lớn nhất trong tương lai gần.
“Anh không phải từng nói muốn tìm đối tác hợp tác sao?” Lâm Chất hỏi.
“Đúng vậy.” Nhiếp Chính Quân gật đầu, rồi nói thêm: “Đấu thầu công khai, ai có năng lực thì thắng.”
Lâm Chất kéo cà vạt anh, nói: “Vậy được thôi, MOON muốn tham gia.”
“Được thôi.” Anh gật đầu tỏ vẻ công bằng tuyệt đối, không để lộ chút thông tin nào.
Lâm Chất cũng không muốn anh mở cửa sau. Chỉ cần anh đảm bảo cuộc đấu thầu công khai, công bằng, thì với thực lực của MOON họ hoàn toàn có khả năng cạnh tranh với các công ty khác.
Nhiếp Chính Quân nhìn cô, không nhịn được hỏi: “Thật sự không muốn đi cửa sau ư?”
“Hừm!” Cô đáp.
Anh kéo đầu cô lại, cúi xuống ngậm lấy môi cô, thì thầm bên tai: “Vợ anh đúng là có khí chất…”
Lâm Chất đỏ mặt đẩy anh ra, chỉnh lại quần áo: “Còn đang ở văn phòng đấy!”
“Chẳng ai vào đâu.” Anh vén váy cô lên, kéo xuống đến tận đùi.
Lâm Chất bị Nhiếp Chính Quân ôm chặt, muốn vùng ra cũng không được. Với tính cách của anh càng ở những nơi như thế này, anh càng bộc lộ bản chất “sói đói”. Cô bất giác nghĩ, sau hôm nay có lẽ cô sẽ không thể nhìn thẳng vào chiếc ghế này nữa.
Thịch thịch thịch, ba tiếng gõ cửa vang lên. Nhiếp Chính Quân như bị tát một cái, giật mình tỉnh táo.
Phản ứng đầu tiên của anh là nhìn cô, nhanh chóng chỉnh lại quần áo cho cô, che kín đáo rồi mới hít sâu một hơi, bình tĩnh hô: “Vào đi.”
“Phó tổng Thẩm và mọi người đã đến, đang chờ ở phòng họp,” Trần thư ký Trần nói, ánh mắt dán chặt vào chiếc đồng hồ treo tường, ra vẻ nghiêm túc như thể chẳng nhìn thấy gì.
“Biết rồi.” Nhiếp Chính Quân đáp, liếc mắt một cái. Thư ký Trần lập tức lùi lại, rời khỏi hiện trường.
Lâm Chất đứng bên cạnh anh, suốt quá trình không dám ngẩng đầu.
“Lá gan nhỏ vậy sao?” Anh cười, nắm lấy tay cô.
Lâm Chất giật tay ra,thì thầm gì đó.
“Cái gì cơ?” Anh hỏi lại.
Cô đỏ mặt nghiêng người, chỉ tay xuống dưới.
Khóa kéo của anh… chưa kéo lên.
Người đáng lẽ phải xấu hổ thì chẳng mảy may bối rối, còn người chứng kiến toàn bộ lại đỏ mặt như gấc chín, sắc độ hồng trên mặt không đồng đều, tạo nên một vẻ đẹp rất riêng.
“Phải đợi một chút, giờ chưa kéo được.” Anh nói.
Lâm Chất che mặt, lập tức bị anh kéo vào lòng.
“Em không nên đến đây……” Cô bắt đầu tự kiểm điểm.
“Ừ, anh cũng nghĩ thế.” Anh thở hổn hển, tay chân bắt đầu táy máy, cởi khuy nội y của cô với kỹ năng điêu luyện như người từng trải.
Lâm Chất nép vào ngực anh, khẩn khoản nói: “Mau đi họp đi, người ta đang chờ kìa.”
“Tình địch à?” Anh bật cười, dường như quá thoải mái.
Lâm Chất đỏ mặt, lẩm bẩm: “Cô ấy thích anh đó……”
“Vậy thì càng phải từ từ.” Anh hôn lên vai cô, giọng mơ hồ: “Em quấn lấy anh thêm chút nữa, để cô ta chờ lâu thêm vài tiếng.”
Vài tiếng… Chắc cô thăng thiên mất.
______
Nửa tiếng sau, Nhiếp tổng trong bộ đồ chỉnh tề xuất hiện tại phòng họp.
“Xin lỗi, có việc gấp phải xử lý.” Anh ngồi xuống ghế chủ tọa, nhẹ nhàng giải thích.
“Nhiếp tổng bận trăm công nghìn việc, vất vả rồi.” Thẩm Uẩn cười xoa dịu.
Những người còn lại dĩ nhiên không dám ý kiến gì. Đùa sao nổi, Nhiếp Chính Quân là ai chứ? Người muốn gặp anh phải xếp hàng đến sang năm. Đợi nửa tiếng là chuyện thường.
Trong văn phòng của Tổng giám đốc, Lâm Chất cuộn mình trên giường trong phòng nghỉ, ôm gối cắn chặt, thầm ão nảo: Trả quần áo cho em, em còn phải về công ty nữa đấy!
Một tiếng rưỡi sau, cuộc họp kết thúc. Nhiếp Chính Quân rời đi đầu tiên.
“Nhiếp tổng!” Thẩm Uẩn dậm gót giày cao tám phân đuổi theo.
“Còn việc gì sao?”
Thẩm Uẩn hai má ửng hồng, nói: “Lần trước ở hội nghị không gặp được Nhiếp tổng thật đáng tiếc. Tôi có vài chuyện muốn thỉnh giáo, không biết có tiện đến văn phòng anh nói chuyện một chút không?”
“Không tiện lắm.” Nhiệp Chính Quân thẳng thừng từ chối.
Thẩm Uẩn sững sờ, dường như không ngờ anh từ chối dứt khoát đến vậy.
“Không làm mất nhiều thời gian của anh đâu, mười phút, không, năm phút là đủ.” Không hổ là người lăn lộn trên thương trường, nụ cười trên mặt cô ta không hề suy giảm, ngược lại còn rạng rỡ hơn.
Nhiệp Chính Quân đáp: “Nếu là năm phút, thì bắt đầu luôn đi.”
Thẩm Uẩn ngạc nhiên. Trên hành lang qua lại tấp nập, anh muốn cô nói chuyện ở đây sao?
“Không tiện lắm, đúng không?” Cô ta do dự hỏi.
“Cô còn bốn phút rưỡi.”
Thẩm Uẩn dù sao cũng là con gái, phải bày tỏ tình cảm trước bao ánh mắt dò xét, áp lực tâm lý không nhỏ. Nhiếp Chính Quân vẫn giữ vẻ mặt bình thản, không thiếu kiên nhẫn cũng chẳng tỏ ra nhiệt tình, như thể cô chỉ là một đối tác bình thường, lịch sự nhưng xa cách. Cô không đoán được tâm tư anh, lần đầu tiên cảm thấy lúng túng.
Nhưng đã nói năm phút, Nhiệp Chính Quân thật sự chỉ cho cô đúng năm phút. Anh đứng đó, chờ cô lên tiếng.
Thẩm Uẩn tự nhủ trong lòng, cô đã trải qua bao nhiêu trường hợp chẳng lẽ lại sợ nói vài lời riêng tư ở đây? Chẳng phải chỉ là bị người ta nhìn vài cái thôi sao?
“Anh Nhiếp… Tuần tới có buổi thương hội tôi có thể mời anh làm bạn đồng hành không?” Tính cách Thẩm Uẩn vốn nhiệt tình, phóng khoáng. Đã quyết định phá vỡ rào cản cô không ngượng ngùng hay rụt rè, nụ cười thanh nhã, má lúm đồng tiền lộ ra khiến người ta khó mà từ chối.
Nhiếp Chính Quân dường như chỉ chờ câu này. Anh đáp: “Xin lỗi, cảm ơn lời mời của cô, nhưng tôi muốn đi cùng vợ tôi.”
“Vợ anh?” Thẩm Uẩn sốc đến mức giọng hơi the thé.
Người qua lại trên hành lang liên tục ngoảnh nhìn, nhưng cô chẳng còn tâm trí để ý đến ánh mắt người khác.
“Đúng vậy, cô ấy cũng sẽ tham gia. Tôi có thể giới thiệu hai người làm quen.” Nhiếp Chính Quân khẽ mỉm cười, phong thái nhẹ nhàng.
“Cô ấy là…” Thẩm Uẩn không thể thốt ra hai chữ còn lại.
Nhiệp Chính Quân giơ tay nhìn đồng hồ, đúng năm phút. “Xin lỗi, hết thời gian rồi, tôi đi trước.”
Anh rời đi không ngoảnh đầu, để lại Thẩm Uẩn ngẩn ngơ tại chỗ.
Vợ… Cô như lạc trong sương mù. Chỉ thiếu một chút nữa thôi nhưng chính cái “một chút” ấy như bức tường chắn trước mặt, khiến cô không thể thấy rõ con đường phía trước, cả người mơ hồ, hoang mang.
______
“Đau……..…” Nhiệp Chính Quân khẽ hít một hơi, Lâm Chất tức giận trừng anh.
Anh nâng mặt cô lên, nhìn kỹ: “Để anh xem, có in dấu răng không?”
Lâm Chất cắn anh một cái. Dĩ nhiên, anh cũng tự thấy mình đáng bị trừng phạt. Thế nên ngoan ngoãn để mặc cô đánh, cô phạt.
“Quần áo của em đâu?”
“Đã cho người đi mua rồi. Bộ trước không mặc được nữa.”
Nói đến đây cô lại tức. Cô đấm xuống giường, nói: “Đây là văn phòng, anh có thể bớt… phóng túng như vậy không?”
“Như lang như hổ?” Anh cười, tiếp lời.
Lâm Chất trùm chăn kín người, trừng anh không chút che giấu. Nhưng nội y đúng là thứ kỳ diệu, không có nó khí thế của cô tự dưng yếu đi mấy phần. Dù đang giận cô vẫn cảm thấy mình chẳng có chút uy h**p nào với anh.
Nhiếp Chính Quân thuận thế nằm xuống bên cạnh, nói: “Anh gọi cơm trưa rồi, chúng ta ăn ở đây luôn.”
Lâm Chất liếc đồng hồ anh, đã quá trưa.
“Lúc này đến tìm anh họp, rõ ràng là muốn cùng anh ăn trưa.” Cô phân tích.
Nhiệp Chính Quân cúi xuống cọ môi cô, giờ đã sưng đỏ: “Xin lỗi, mà anh chỉ hứng thú với việc ăn em thôi……”
Lâm Chất: “…”
“Mặt đỏ gì chứ?”
“Ngạc nhiên trước độ mặt dày của anh.” Lâm Chất chống cổ, như bị nghẹn không nhẹ.
_______
Mặc bộ đồ mới mua xong, Lâm Chất ngồi ăn cơm hộp cùng Nhiếp Chính Quân.
“Ăn đi.” Anh liếc cà rốt bị cô bỏ qua, giọng bình thản.
“Ừ.” Cô cam chịu gắp cà rốt, nhai từng miếng.
Thấy cô ngoan ngoãn, Nhiếp Chính Quân tâm trạng tốt kể lại chuyện vừa rồi cho cô nghe.
“Vậy nên, chắc cô ấy sẽ không còn ảo tưởng với anh nữa.”
Lâm Chất nói: “Lần trước em định nói với cô ấy rồi, nhưng không hiểu sao cô ấy lại rời đi nhanh thế.”
“Thế tuần sau thương hội em có đi không?”
Lâm Chất lắc đầu: “Chú phải phẫu thuật lớn, nên em đã hứa sẽ dẫn Cá nhỏ đi thăm chú.”
Một khoảng trầm mặc, không khí bắt đầu chùng xuống. Lâm Chất giật mình, nhận ra mình chưa nói chuyện này với anh.
Quả nhiên, nụ cười trên mặt anh tắt ngấm. Anh hỏi: “Chuyện từ khi nào?”
“Tháng trước đã bàn xong, dạo này nhiều việc quá nên em quên…” Lâm Chất cắn đũa, căng thẳng nên lại cắn đũa.
Nhiếp Chính Quân nhận ra thói quen nhỏ của cô, tiếp tục hỏi: “Khi nào đi? Đi bao lâu?”
“Thứ Hai tuần sau, khoảng… một tuần?” Cô ngập ngừng, chột dạ.
Cơm chẳng ăn nổi nữa, anh kéo ghế đứng dậy, rời đi.
Lâm Chất ngồi trước bàn ăn, chỉ muốn tự đập đầu mình.
“Đừng giận mà…” Cô bước tới, vòng tay ôm eo anh.
Anh đứng trước cửa sổ sát đất, dáng người thẳng tắp như cây thường xanh, bất kể mùa nào cũng chẳng đổi. Từ thời thiếu nữ đến khi cô làm vợ, dáng người, dung mạo anh chẳng thay đổi, chỉ có khí chất… Người ngoài thấy anh ngày càng ôn hòa, nhưng thực ra không phải. Sự sắc bén ấy như lưỡi dao mài giũa qua năm tháng, càng lúc càng sắc.
“Khi em quyết định chuyện này em đặt anh ở đâu?” Anh thấp giọng hỏi.
Họ là một thể, dù tương lai có đi đâu sợi dây hồng ấy sẽ luôn kéo cả hai cùng tiến…
Lâm Chất hối hận, nói: “Chuyện này là lỗi của em. Có lẽ do dạo này trí nhớ em thật tệ, em định nói với anh, nhưng cứ quên mãi..…”
“Chuyện quan trọng khắc trong lòng, sao quên được?” Anh cười lạnh. Một tháng ba mươi ngày, bảy trăm hai mươi giờ, bốn mươi ba nghìn hai trăm phút, cô chỉ dùng một câu “quên” để giải thích, thật nhạt nhẽo.
Lâm Chất sợ anh thế này. Cô buông tay, nói: “Em sai rồi, em xin lỗi. Nhưng em thật sự không muốn làm anh tổn thương, em chỉ…” Thật sự quên.
Hai tay cô buông thõng, chính cô cũng thấy lời giải thích này thiếu thành ý và đầy lỗ hổng.
Nhiệp Chính Quân có thể chấp nhận lý do này được bao nhiêu? Một phần trăm? Không, bằng không.
“Em về công ty trước, anh đừng giận.” Cô cắn môi, thấp thỏm nói.
Anh quay lưng, chẳng nói gì cũng không ngoảnh lại.
Tiếng cửa đóng “rầm” vang lên, chiếc đèn cạnh sofa bị ai đó đá đổ, thủy tinh vỡ tan tành đầy sàn.