Đã Yêu Nhau Như Thế - Hà Cam Lam

Chương 84

Lâm Chất và Nhiếp Chính Quân rơi vào trạng thái căng thẳng, nói đúng hơn là Nhiếp Chính Quân đang đơn phương bộc phát. Anh cả đêm giam mình trong thư phòng khiến Lâm Chất không còn cách nào khác, đành phải dẫn con Cá nhỏ đến phòng khách để ngủ.

“Mẹ làm sai rồi, Cá nhỏ có trách mẹ không hửm…..…” Lâm Chất nắm tay nhỏ của con gái, nhẹ nhàng lắc lư.

Cá nhỏ vừa bú no nên đang trong lúc mệt mỏi, nhắm mắt lại nghiêng đầu ngủ thiếp đi, chẳng màng đến nỗi phiền muộn của mẹ.

Hành Hành một cậu bé tinh ranh, cảm nhận rõ ràng bầu không khí trong nhà mấy ngày nay không bình thường. Nhân lúc Nhiếp Chính Quân ở trong thư phòng cậu lén lút mò vào phòng khách.

“Hành Hành?” Lâm Chất bật đèn nhỏ.

Hành Hành trèo lên giường từ phía bên kia, nằm cạnh Cá nhỏ, trước tiên dùng tay chọc chọc khuôn mặt bầu bĩnh của em, rồi quay sang hỏi: “Dì làm ba tức giận à?”

“Con biết hả?”

“Sao con không biết? Ba về nhà mà chui thẳng vào thư phòng không ra ngoài, rõ ràng là có vấn đề mà.” Cậu nhóc nói như một người lớn, bắt chéo chân đầy điệu bộ.

Lâm Chất im lặng. Ngay cả Hành Hành cũng nhận ra Nhiếp Chính Quân đang giận, vậy mà cô lại chẳng có cách nào giải quyết.

“Dì xin lỗi ba chưa?”

“Rồi.”

Hành Hành lắc lư chân, nói: “Xin lỗi mà vẫn không được, xem ra vấn đề nghiêm trọng lắm đây.”

Lâm Chất thành thật kể lại mọi chuyện, đồng thời thừa nhận lỗi lầm của mình.

Nghe xong, Hành Hành tổng kết: “Dì dẫm phải giới hạn cuối cùng của ba rồi.”

“Giới hạn cuối cùng?”

Hành Hành xoay người, nằm sấp nhìn Lâm Chất, nói: “Ba yêu ai nhất?”

Lâm Chất chỉ vào Hành Hành và con Cá nhỏ, rồi run run chỉ vào chính mình, thiếu tự tin: “Chúng ta… cả ba nữa?”

“Bingo!” Hành Hành búng tay cái tách khiến Cá nhỏ chép miệng. Cậu le lưỡi, hạ giọng: “Dì không chỉ giấu ba chuyện đi Mỹ mà còn định dẫn cả Cá nhỏ đi, mà đi tận một năm? Dì nghĩ xem, nếu là dì thì dì có giận không?”

“Giận…”

“Thế nên, đồng chí Lâm Chất, ngoan ngoãn xin lỗi mới là con đường duy nhất của đồng chí.” Hành Hành liếc mắt, ra vẻ lão luyện.

“Nhưng giờ ba không muốn để ý đến dì nữa.” Lâm Chất ủ rũ nói.

Hành Hành ngao ngán: “Ba không muốn để ý dì mà vẫn về nhà? Dì nghĩ ba không có chỗ nào để đi chắc?”

Lâm Chất sáng mắt lên.

Hành Hành tiếp tục: “Ba đang đợi dì xin lỗi thôi, dì không nhận ra à?”

Lâm Chất bật dậy, kéo chăn ra: “Con trông Cá nhỏ giúp dì nhé, dì đi một lát sẽ về.”

Hành Hành hừ hừ hai tiếng, khá hài lòng với vai trò quân sư phía sau của mình.

Trên ban công, Nhiếp Chính Quân đứng lặng, gạt tàn bên cạnh đã đầy bảy tám mẩu thuốc lá. Khói thuốc lượn lờ, khuôn mặt anh trong bóng tối lúc ẩn lúc hiện, mơ hồ khó đoán khiến người ta không thể nắm bắt ý tứ sâu xa.

Lâm Chất đẩy cửa, rèm khẽ động. Cô nhìn thấy bóng lưng người đàn ông.

Dáng vẻ cô độc, như ngọn núi cao nhất trên đời.

Núi xanh không già, chỉ vì tuyết phủ đầu.

Một đôi tay mảnh khảnh rụt rè vòng qua người anh. Anh cúi đầu nhìn thoáng qua, không quay lại, cũng không lên tiếng.

“Tha thứ cho em đi, em thật sự không cố ý.” Lâm Chất mím môi, cô muốn giải thích rõ ràng: “Hôm đó sau khi nói chuyện với ông Từ, em đã có ý định đi rồi. Chỉ là những ngày qua em bận lắm… Thật ra, khi anh nhắc đến chuyện thương hội em mới chợt nhớ ra. Xin lỗi, không phải em không để anh trong lòng đâu.”

Nhiếp Chính Quân rít một hơi thuốc, khói trắng lượn lờ, giọng lạnh lùng: “Về ngủ đi.”

Lâm Chất lắc đầu: “Chúng ta đã vượt qua bao khó khăn, anh không thể chỉ vì chuyện này mà chấp nhặt với em. Anh ngủ trong thư phòng mỗi đêm, em biết anh khó chịu nhưng trong lòng em…” Nói đến đây, cô không kìm được nước mắt. “Ngoài ba mẹ, anh là người em quan tâm nhất. Anh không thể chỉ vì thế mà phủ nhận tình cảm của em… Em thật sự rất để ý anh, rất yêu anh…”

Nhiếp Chính Quân nắm tay cô, từng chút gỡ ra.

Nước mắt Lâm Chất rơi xuống, vừa tủi thân vừa cảm thấy mình đáng bị trừng phạt.

“Đừng khóc.” Anh quay người dập tắt điếu thuốc, ngón tay cái lau đi nước mắt trên má cô.

Lâm Chất ngẩng đầu: “Thật sự xin lỗi, là em nhớ sai…”

Nhiếp Chính Quân không nói gì, chỉ bế cô lên, bước qua hai cánh cửa đặt cô vào trong chăn ấm.

“Ngủ ngoan.” Anh cúi xuống hôn lên trán cô, dịu dàng như mọi khi.

Thấy anh định rời đi, Lâm Chất vội nắm tay anh: “Đừng đi…”

Những đêm dài anh ngồi một mình trong thư phòng cô không dám nghĩ tới. Đối diện với bóng tối và thời gian, đó là việc khô khan và cô độc biết bao. Anh có cô, có con, không đáng phải như thế…

“Ngoan, anh không trách em.” Anh cầm tay cô hôn nhẹ, ánh mắt vẫn thâm tình như cũ.

Anh chỉ là đang tự vấn chính mình, rốt cuộc đã làm sai điều gì để cô không đủ tin tưởng đến thế, không nhận ra họ là một thể thống nhất, rằng khi gặp chuyện cô nên bàn bạc cùng anh. Anh có thể mạnh mẽ, uy nghiêm, nhưng trước mặt cô anh chỉ muốn là một người chồng bình thường.

Lâm Chất nhắm mắt, thất vọng. Cô từng nghĩ chỉ cần chân thành xin lỗi thì anh sẽ tha thứ. Hóa ra không đơn giản vậy.

Con người một khi đã được nuông chiều thường khó nhận ra hiện thực, như chính cô vậy.

____________

Gần đây, sức khỏe Dịch Thành đã cải thiện đáng kể. Khi Từ Húc nói Lâm Chất sẽ dẫn con gái đến thăm, tinh thần anh rất tốt. Bác sĩ còn nói nếu giữ trạng thái này thì ca phẫu thuật có thể đạt tỷ lệ thành công tới 70%.

“Cháu ngoại tôi chắc chắn giống mẹ nó.” Dịch Thành mơ màng, nụ cười nở trên môi.

Từ Húc gõ bàn phím bên cạnh. Dù công việc công ty đã giao cho Lâm Chất, ông vẫn không kìm được việc hỗ trợ cô, nắm bắt mọi diễn biến mới nhất.

“Tôi thấy con bé rồi, giống ba nó hơn.” Từ Húc khách quan nói.

Dịch Thành xụ mặt: “Nói chuyện kiểu gì thế?”

“Sự thật.”

“Chẳng lẽ gen nhà Mộc ta thua nhà Nhiếp bọn họ?” Anh giả vờ giận dữ.

Từ Húc câm nín, đành cúi đầu xem biểu đồ K-line.

“Gọi điện hỏi xem, con bé đến ngày nào để tôi sắp xếp.” Dịch Thành nói.

Từ Húc đáp: “Không cần cậu lo, tôi sắp xếp xong rồi. Phòng khách trong nhà đã dọn dẹp sạch sẽ.”

“Đồ dùng cho trẻ con thì sao? Chuẩn bị đủ chưa?” Dịch Thành truy hỏi.

Từ Húc ngập ngừng: “Bảo mẫu đã lo hết.”

Dịch Thành tiến đến, tắt máy tính của ông: “Về kiểm tra đi, cái thị trường chứng khoán này có gì mà nghiên cứu!”

Từ Húc: “…”

Nhìn anh đang bệnh, Từ Húc đành nhẫn nhịn, chịu khó làm việc hậu cần để chuẩn bị đón Cá nhỏ.

______

Đến khi Lâm Chất dẫn Cá nhỏ lên máy bay rồi Nhiếp Chính Quân vẫn chưa trở lại như trước. Anh như rơi vào vòng xoáy chết chóc, vấn đề không nằm ở Lâm Chất mà ở chính anh. Khi nhận ra tình cảm của cô dành cho Dịch Thành vượt quá ranh giới trong lòng, anh không kìm được lòng ghen tuông.

Lâm Chất nép vào lòng anh. Dù anh lạnh lùng cô vẫn không nỡ đối xử tương tự. Cô dùng hành động để làm mềm lòng anh, để xin lỗi.

“Anh…” Cô cắn môi, muốn nói lại thôi.

Nhiếp Chính Quân nâng mặt cô, đặt một nụ hôn lên môi: “Bình an trở về.”

Mắt cô lấp lánh nước, cố nở nụ cười, lau nước mắt: “Hy vọng khi em về anh đã hết giận rồi.”

Anh vuốt tóc cô: “Đến giờ rồi, đi đi.”

Lâm Chất đẩy xe con gái, bước đi lưu luyến.

Anh quay người, dáng vẻ dường như chẳng chút bận tâm.

Bảo mẫu đi bên cạnh, thấy trạng thái cô không nhịn được: “Phu nhâni, để tôi đẩy cho.”

“…Cảm ơn.”

Khi máy bay cất cánh, Cá nhỏ khóc nức nở. Lâm Chất ôm con khẽ hát, dịu dàng dỗ dành. Có hơi thở mẹ bên cạnh con bé dần bình tĩnh, đôi mắt tròn xoe nhìn mẹ, khóe miệng nở nụ cười.

“Cá nhỏ cười với mẹ à?” Lâm Chất cọ mũi vào bụng con.

“Hì hì…” Tiếng cười trong trẻo vang lên, không lớn nhưng như tiếng trời trong tai Lâm Chất.

“Vài ngày nữa về nhà mình cười với ba nữa nhé?” Cô cười, đưa tay vào túi áo khoác lấy khăn lau nước miếng trên miệng con.

Bất ngờ cô chạm phải một v*t c*ng. Lấy ra, là một phong thư trắng.

Bên trong là một bức ảnh, cô và ba mình.

Cô che miệng, sợ mình bật khóc thành tiếng.

“Phu nhân?” Bảo mẫu khẽ hỏi.

Lâm Chất lắc đầu, nước mắt rơi khắp.

Bức ảnh đen trắng, Lâm Chất ba tuổi ngồi trên vai cha, bên cạnh là người phụ nữ xinh đẹp, mẹ cô. Trong ảnh, đôi mắt Lâm Chất cong như vầng trăng khuyết sáng lấp lánh. Cha cô mặc áo dài chỉnh tề như trí thức thời Dân Quốc, nho nhã phóng khoáng. Tư thế ông nâng cô chặt chẽ như nâng viên ngọc quý.

Nước mắt cô tuôn rơi, vừa xót xa vừa cảm động, vừa áy náy vừa bất lực. Bức ảnh này, ngoài Nhiếp Chính Quân không ai có thể lặng lẽ đặt vào túi cô. Lâu trước đây cô từng nói mơ thấy ba mẹ nhưng không thấy rõ mặt họ. Anh hứa sẽ tìm một bức ảnh để cô nguôi lòng, và anh không thất hứa.

Bức ảnh mờ dần trong nước mắt. Cô chợt tỉnh ngộ, người phụ nữ tên Lâm Chất là cô đây, trọng tâm nửa đời sau không còn là cha mẹ đã mất, không còn là công việc mãi không dừng, mà là Nhiếp Chính Quân.

Từ khóa của nửa đời sau của cô, mãi chỉ mang tên Nhiếp Chính Quân.

_________

Cùng lúc, người đàn ông ấy đứng giữa phòng ngủ nhìn bức ảnh treo cao trên tường. Mọi bất mãn và bực dọc của anh tan biến.

Đó là bức ảnh do chính anh treo lên.

Người con gái trong ảnh không ai khác ngoài Lâm Chất, nhưng không phải cô bây giờ mà là cô của năm đó, khi Nhiếp Chính Quân sang Mỹ lén gặp. Cô đứng trên bục chủ tịch giữa ngàn ánh mắt, mặc áo cử nhân và cầm bằng tốt nghiệp, dùng tiếng Anh lưu loát phát biểu. Gió thổi qua làm tung bay tóc mái và vạt áo cô. Ở nơi cô không thấy anh âm thầm giương máy ảnh, ghi lại khoảnh khắc ấy.

Anh chưa từng oán trách cô. Anh từng nghĩ cuộc đời họ chỉ là một câu chuyện đơn sắc. Không ngờ, anh có thể ôm cô vào lòng qua bao đêm, cùng cô sinh con, cùng cô gắn bó nửa đời sau…… Thật mắn biết bao.

Nha đầu, lần này em phải sớm trở về đấy.

Khóe miệng anh khẽ cong lên, nét lạnh lùng vốn có như tan chảy, lòng mềm thành trăm mối.

HOÀN CHÍNH VĂN

Bình Luận (0)
Comment