Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 252


"Ồ, quan trọng chính là hai người bọn con lại gây rối trong địa bàn của Hồ Sơn Nhạc, đập phá liền mấy chỗ, sau đó về nhà con ngồi một lát, sau đó có màn nhận người thân thế này!" Bắc Đường Nguyên Hằng lúc này mới thành thật nói.
Trương Húc Đông chợt sửng sốt, hai người này quả nhiên đã gây ra chuyện rồi, điều này tương đương với việc nói với Hồ Sơn Nhạc rằng bản thân anh đã bắt đầu xử lý ông ta sao? Chắc chắn ông ta sẽ đề phòng hơn, chuyện chắc chắn sẽ càng trở nên rắc rối hơn.

Nhìn Bắc Đường Nguyên Hằng một cái, Trương Húc Đông bất lực thở dài một hơi, nếu chuyện đã xảy ra rồi, vậy thì cứ mặc kệ anh ta thôi.
Thấy vẻ mặt Trương Húc Đông có gì đó không đúng, Nam Cung Diệp và Bắc Đường Nguyên Hằng cũng không nói gì nữa, chỉ nhìn Trương Húc Đông không biết mình đã làm sai chuyện gì, Trương Húc Đông trừng mắt nhìn bọn họ, nói: "Hoả Thần, tên nhóc Nguyên Hằng nổi tiếng thích gây chuyện, còn anh bình thường rất thận trọng, sao anh cũng làm bừa theo cậu ta, như thế chẳng phải đang nói cho Hồ Sơn Nhạc biết sao?"
"Chúng ta cần gì phải sợ ông ta?" Nam Cung Diệp nhún nhún vai.
"Chuyện đó, sư phụ à, bọn con cũng nhất thời nổi hứng, cũng không nghĩ nhiều đến thế!" Vẻ mặt Bắc Đường Nguyên Hằng ủ rũ, ban đầu còn tưởng Trương Húc Đông sẽ khen ngợi anh ta, bây giờ thì hay rồi, trái lại còn làm hỏng kế hoạch, chọc giận Trương Húc Đông, biết trước đã đẩy hết mọi chuyện cho Nam Cung Diệp rồi.
Nghĩ đến đây, Bắc Đường Nguyên Hằng khẽ đá chân Nam Cung Diệp một cái, Nam Cung Diệp không thèm đếm xỉa đến anh ta, mà còn mỉm cười kỳ lạ, ngược lại chuyện này cũng không phải Nam Cung Diệp cầm đầu.

Nhìn gương mặt Nam Cung Diệp, Bắc Đường Nguyên Hằng lại càng tức giận hơn, chỉ là không tiện tranh luận trước mặt Trương Húc Đông.
Liễu Mộc Thanh cười nói: "Trương Húc Đông, đây chỉ là chuyện nhỏ thôi, đừng trách Bắc Đường Nguyên Hằng và người anh em này! Những người nhỏ bé như Hồ Sơn Nhạc, để chúng tôi xử lý, bảo đảm sẽ không có chuyện gì đâu!"
Trương Húc Đông gật đầu đáp: "Vậy làm phiền anh Liễu rồi!"
"Mẹ kiếp, sao vai vế của tôi lại nhỏ hơn rồi!" Vẻ mặt Bắc Đường Nguyên Hằng không nói nên lời, anh ta gọi Trương Húc Đông là sư phụ, còn Trương Húc Đông gọi Liễu Mộc Thanh là anh Liễu, xem ra chuyện bái sư này cũng không hẳn là chuyện tốt, nhất là nhận người nhỏ hơn mình mấy tuổi làm sư phụ.
Trong lúc mọi người cười đùa, lúc này Hồ Sơn Nhạc dẫn theo một đám người bước vào trong quán trà, ban đầu ông ta cũng không muốn công khai khiêu chiến với Trương Húc Đông, nhưng Trương Húc Đông hiếp người quá đáng, lại đập phá liên tiếp bảy tám chỗ của ông ta, từng cuộc điện thoại gọi đến khiến cơn giận trong lòng ông ta không ngừng tăng lên, hầu như sắp làm lu mờ đi lý trí của ông ta.

Đợi sau khi đầu óc tỉnh táo, ông ta mới suy xét đến tính nghiêm trọng của vấn đề, dù sao thì nhóm lính đánh thuê Ám Hắc ông ta thuê cũng không giải quyết Trương Húc Đông được, hơn nữa còn để người khác trà trộn vào địa bàn của ông ta, chẳng qua khu vực này là địa bàn của ông ta, Hồ Sơn Nhạc cũng không sợ Trương Húc Đông có thể dấy lên cuồng phong bão táp gì, ngược lại trong lòng còn mừng thầm, thiên đường có đường anh không đi, địa ngục không cổng lại muốn xông vào, cho nên ông ta lập tức triệu tập hơn một trăm người tập trung lại đây.
Thiệt thòi lần trước ông ta vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, nhất là lăn lộn bên ngoài, có lúc sĩ diện lại quan trọng hơn tính mạng, bây giờ ở đây chính là địa bàn của Hồ Sơn Nhạc, ông ta không có lý do gì để sợ Trương Húc Đông.

Còn lúc thấy Hồ Sơn Nhạc đến, Trương Húc Đông cũng bất lực thở dài một hơi, lạc đà gầy vẫn hơn con ngựa béo, nếu như ở thành phố Ngọc Đô và thành phố Tương Dương, anh sẽ không lo sợ chút nào, nhưng đây là thành phố Nam Kinh, chuyện lại không đơn giản như vậy nữa.
Hồ Sơn Nhạc bước đến bên cạnh Trương Húc Đông, vừa chuẩn bị chửi ầm lên vài câu rồi ra tay, bỗng nhiên nhìn thấy mấy người bên cạnh Trương Húc Đông: Bắc Đường Nguyên Hằng, Liễu Mộc Thanh và Chu Diệu Bạch, ông ta chợt sửng sốt, ba người này không dễ đụng vào, Bắc Đường Nguyên Hằng thì không cần nói nữa.

Còn ông cha của Chu Diệu Bạch là người có công dựng nước, ông nội và bậc cha chú đều đi theo chính trị, ông ta không thể dễ dàng trêu chọc được.
Hơn nữa Liễu Mộc Thanh lại càng là người Hồ Sơn Nhạc không thể trêu chọc vào, người trước mắt hầu như nắm giữ tất cả mạch máu kinh tế trong giới thương mại của thành phố Nam Kinh, chỉ cần anh ta ra lệnh, các doanh nghiệp của Hồ Sơn Nhạc ông ta sẽ rơi vào tình thế nguy cấp, danh hiệu "Núi Đại Sơn" này phải sửa thành "Núi Đại Hoang" mất thôi.
"Mọi người đều ở đây hết à!" Hồ Sơn Nhạc vô cùng khách sáo, cố gắng kiềm chế cơn giận cười xòa chào hỏi.
Những người khác đều gật đầu, Chu Diệu Bạch cười nói: "Sao hôm nay ông chủ Hồ lại đến đây uống trà vậy?"
Hồ Sơn Nhạc ngượng ngùng cười, quả thật ông ta rất ít khi đến quán trà, thường xuyên đến quán bar, vũ trường, hộp đêm các loại thường thấy, ông ta lườm Trương Húc Đông một cái hỏi: "Anh Chu cũng quen Trương Húc Đông à?"
"Mới quen chưa lâu, nhưng vừa gặp như đã quen từ lâu.

Xem ra ông chủ Hồ cũng quen sư phụ Trương, vậy thì ngồi xuống uống ly trà nóng đi!" Chu Diệu Bạch nhếch khóe môi nói.
"Đã gặp nhau đương nhiên sẽ nghe theo sắp xếp của anh Chu rồi!" Hồ Sơn Nhạc tùy tiện ngồi xuống, bảo đám đàn em của ông ta lùi sang một bên chờ hành động.

Liễu Mộc Thanh nhìn những người này, mỉm cười nói: "Ông Sơn, uống trà cũng khí thế vậy sao, sợ người ta đánh lén ông à?"
"Không phải!" Sắc mặt Hồ Sơn Nhạc chợt u ám, lại thở dài nói: "Anh Liễu, tôi cũng không giấu gì các anh, hôm nay đến đây để tìm Trương Húc Đông, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, Trương Húc Đông lại bảo cậu ta đến đập phá chỗ của tôi, tôi phải tìm Trương Húc Đông đòi lại công bằng!" Hồ Sơn Nhạc vừa nghe thấy Trương Húc Đông và Liễu Mộc Thanh với Chu Diệu Bạch vừa mới quen nhau, ông ta cũng không sợ bọn họ sẽ giúp Trương Húc Đông, chỉ là ông ta không để ý đến năm chữ "vừa gặp như đã quen" Chu Diệu Bạch vừa nói.
Trương Húc Đông lạnh lùng cười nói: "Tôi nghĩ ông tìm sai người rồi, tôi và anh Liễu, anh Châu vẫn luôn ngồi đây uống trà, sao có thể đi đập phá chỗ của ông, hơn nữa trước đó chúng ta cũng chỉ có chút xung đột mà thôi, tôi sẽ không bụng dạ hẹp hòi như vậy đâu.

Cho dù là người bên dưới làm, chúng ta là ông chủ cũng không cần phải động tay động chân như vậy, có phải không ông chủ Hồ?"
Hồ Sơn Nhạc cau mày chặt hơn, hơi không vui nói: "Trương Húc Đông à Trương Húc Đông, rõ ràng là cậu đang ngụy biện, người của cậu đập phá chỗ tôi, đánh người của tôi bị thương, nếu như cậu không giải thích rõ ràng cho Hồ Sơn Nhạc tôi, sau này bảo tôi làm sao ngẩng đầu lên nhìn người ta trong thành phố Nam Kinh này nữa?"
Trương Húc Đông điềm tĩnh, từ từ thở dài một hơi nói: "Ông chủ Hồ nói nghiêm trọng quá rồi, anh em của tôi rất nhiều, bây giờ tôi lại ở Nam Kinh, cho nên có chút mâu thuẫn với ông cũng khó tránh, nhưng không cần phải vì chút chuyện nhỏ này mà tôi và ông phải đứng ra so đo với nhau, chuyện này cứ để bọn họ tự giải quyết đi!"
Hồ Sơn Nhạc lạnh lùng hừ nói: "Ý của cậu là để hơn một trăm anh em của tôi đánh hai người họ cũng được đúng không?"
Trương Húc Đông nhún vai nói: "Ông thấy được là được, chuyện do bọn họ làm, bây giờ ông và tôi đều có ở đây, hay là một chọi năm mươi đánh nhau một trận đi, tôi cũng không ý kiến gì."
Nhìn Bắc Đường Nguyên Hằng và Nam Cung Diệp bên cạnh, Hồ Sơn Nhạc không khỏi cau mày, ông ta đã nghe người đứng đầu bên dưới kể về sự lợi hại của hai người này không chỉ một lần, hơn nữa gia tộc của Bắc Đường Nguyên Hằng cũng rất vững vàng, chọc giận nhà họ Bắc Đường cũng không có lợi ích gì, cho dù dẫn theo một trăm người cũng chưa chắc có thể thắng được, như thế lại càng mất mặt hơn.
Chu Diệu Bạch bật cười khanh khách nói: "Mọi người không đánh không quen nhau, để tôi làm người giảng hòa đi, bỏ qua chuyện này đi, cầu tài chứ không phải liều mạng, có đúng không?"
"Người của tôi khi không bị đánh, chỗ của tôi khi không lại bị đập phá?" Hồ Sơn Nhạc rất không vui nói.
"Ông muốn thế nào? Lẽ nào muốn người ta quỳ xuống cầu xin ông sao?" Vẻ mặt Chu Diệu Bạch bắt đầu trở nên lạnh lùng nói: "Hồ Sơn Nhạc, Chu Diệu Bạch tôi còn không có tư cách làm người đứng giữa sao? Có phải ông không muốn nể mặt tôi đúng không?"
Chu Diệu Bạch trở mặt nhanh như vậy, bởi vì thứ nhất chuyện này có Bắc Đường Nguyên Hằng, thứ hai vì muốn để lại ấn tượng tốt cho Trương Húc Đông, hy vọng sau này mọi người sẽ trở thành bạn bè, tuy nói Hồ Sơn Nhạc ở Nam Kinh cũng có một chút sức mạnh, nhưng anh ta biết hai phe trước mặt hôm nay cần phải chọn ra một bên để bước vào, nếu không thì hai bên sẽ khó giải quyết.

Hồ Sơn Nhạc chợt cau mày, trong lòng đang thầm chửi rủa, tuy thực lực của Chu Diệu Bạch lớn hơn ông ta một chút, nhưng cũng không thể ức hiếp người quá đáng như vậy được, đây rõ ràng là đang giúp Trương Húc Đông, Trương Húc Đông không để ông ta yên ổn, ông ta cũng không muốn để Trương Húc Đông yên ổn.

Thật sự ông ta cũng chưa từng thấy có ai dám leo lên đầu lên cổ ông ta cả, nếu chọc giận ông ta, cùng lắm thì cả hai chơi tới cùng.
"Anh Chu, Hồ Sơn Nhạc tôi tôn trọng anh, cho nên mới nể mặt anh, nhưng anh làm như vậy có phải hời hợt quá không? Nếu như chỉ vài câu của anh đã giải quyết xong chuyện này, vậy Hồ Sơn Nhạc tôi làm sao ăn nói với các anh em và nhân viên đây?" Hồ Sơn Nhạc vô cùng khó chịu nói.
Liễu Mộc Thanh cũng nói thêm: "Hồ Sơn Nhạc, tôi nói cho ông biết, bây giờ Trương Húc Đông là bạn của tôi, tôi thấy không dễ để bất cứ người nào động vào một sợi lông tơ của cậu ấy, anh thử động vào cậu ấy thử xem, xem tôi có khả năng này không?" Vừa dứt lời, anh ta đã tuyên bố đối đầu với Hồ Sơn Nhạc, dù sao anh ta cũng có địa vị cao quý, khí thế toát ra trên người không thể xem thường được.
Hồ Sơn Nhạc chợt nghĩ có phải mình như thế đã đắc tội với ba trong bốn chàng trai rồi không? Suy nghĩ một lát, ông ta bèn nói: "Được, tôi nể mặt hai anh, nhưng Trương Húc Đông muốn tiếp tục sống ở thành phố Nam Kinh thì phải xem bản lĩnh của cậu ta rồi!" Nói xong ông ta lập tức đứng dậy dẫn theo những người kia đi xuống lầu.
Lời này đã rất rõ ràng, ông ta muốn liều mạng một mất một còn với Trương Húc Đông, đương nhiên ông ta muốn Trương Húc Đông không thể ở lại thành phố Nam Kinh được, như thế Chu Diệu Bạch và Liễu Mộc Thanh có ra mặt cũng vô ích, hơn nữa ông ta lại càng muốn thể hiện thái độ thù địch với Liễu Mộc Thanh, tuy Hồ Sơn Nhạc không biết Trương Húc Đông có biết ông ta thuê những lính đánh thuê đó hay không, nhưng Trương Húc Đông đã trở thành mối tai họa nghiêm trọng của ông ta.

Nếu như không diệt trừ Trương Húc Đông, với tốc độ phát triển của Trương Húc Đông như hiện tại, ông ta sợ rằng sẽ ăn không ngon ngủ không yên, cũng chính vì vậy ông ta mới liều lĩnh đắc tội với Nam Cung Diệp, Liễu Mộc Thanh và Chu Diệu Bạch.

Vì vậy ông ta quyết định liều chết với Trương Húc Đông một trận.
Trương Húc Đông cũng biết rõ, Nam Cung Diệp và Bắc Đường Nguyên Hằng gây rối như vậy, Hồ Sơn Nhạc đã biết anh muốn làm gì rồi, cho nên ông ta chắc chắn sẽ không chịu bỏ qua.

Nhưng Trương Húc Đông cũng không lo lắng lắm, dù sao thì anh vẫn không định phát triển thế lực của mình ở thành phố Nam Kinh.

Như thế cũng không cần phải suy nghĩ quá nhiều, anh muốn đánh nhanh thắng nhanh, sau khi giải quyết xong Hồ Sơn Nhạc, hai giới thiện ác cũng sẽ rối tung lên, đến lúc đó cũng sẽ không ai không kiêng dè anh nữa.
Không biết có bao nhiêu đàn em cống hiến hết sức cho Hồ Sơn Nhạc, nhưng Trương Húc Đông biết Ô Lăng Ảnh ở bên cạnh ông ta chắc chắn có ý đồ gì đó, không phải chỉ đơn giản là muốn đánh cắp kiếm Hiên Viên, cũng có thể thật ra Hồ Sơn Nhạc đang nuôi ong tay áo, không chừng ngày nào đó ông ta sẽ bị người ta chơi một vố thê thảm, nhưng Trương Húc Đông đã không thể đợi lâu như vậy nữa, để đề phòng xảy ra rủi ro.

Màn đêm đen tối, mây đen giăng mù mịt, dường như sắp mưa, gió đông nam gào rít không ngừng, có cảm giác giống như gió thổi báo hiệu giông tố sắp đến.
Trong nhà Hồ Sơn Nhạc, Ô Lăng Ảnh ngồi đối diện Hồ Sơn Nhạc, im lặng nhìn Hồ Sơn Nhạc, nhưng khóe miệng lại lộ vẻ lạnh lùng, rất khác so với trước đây.
"Ô Ưng, không phải cậu nói mình là cao thủ hàng đầu của nhóm lính đánh thuê Lôi Nặc sao? Đến giải quyết Trương Húc Đông giúp tôi, tôi cho cậu một ngàn vạn!" Hồ Sơn Nhạc nghiến răng nói.
Ô Lăng Ảnh bật cười khanh khách nói: "Ông biết Trương Húc Đông có xuất thân thế nào không?"
Hồ Sơn Nhạc chợt ngẩn ra, ông ta biết chắc chắn không phải Ô Lăng Ảnh nói đến chút chuyện ở Trung Quốc của Trương Húc Đông, nếu không thì cũng sẽ không hỏi như vậy, ông ta khẽ lắc đầu hỏi: "Có xuất thân thế nào?"
"Cậu ta là Satan của nhóm lính đánh thuê ZO, là người mạnh nhất trong đó, tôi đã từng là lính đánh thuê ở đó.

Hơn nữa cha của cậu ta là Bạch Sư Vương, đó là người mạnh nhất trong giới lính đánh thuê, đồng thời cũng sở hữu nhóm lính đánh thuê lớn nhất!" Ô Lăng Ảnh thản nhiên nói.
"Cái gì?" Hồ Sơn Nhạc trợn mắt, ông ta hoàn toàn không ngờ đến chuyện này.

Trương Húc Đông không những là người mạnh nhất trong nhóm lính đánh thuê, anh còn có một người cha dũng mãnh như vậy.

Ông ta còn tưởng anh chỉ là một tên nhóc có chút tiếng tăm bình thường, lại có được sản nghiệp của Thẩm Giai Tài thôi.

Ông ta nhìn Ô Lăng Ảnh lo lắng hỏi: "Chắc không phải cậu ta sai cậu tới đây chứ?".

Bình Luận (0)
Comment