Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 253


Ô Lăng Ảnh cười ha ha một tiếng, nói: “Ông không cần lo lắng chuyện này, tôi đã không còn là người của nhóm lính đánh thuê ZO từ lâu rồi, tôi thuộc nhóm đánh thuê Reynolds, là kẻ thù không đội trời chung với nhóm lính đánh thuê ZO, nên đương nhiên không phải là do họ phái đến rồi, tôi có thù với nhóm lính đánh thuê ZO, ông yên tâm đi!”
Hồ Sơn Nhạc thở phào một tiếng, nghĩ lại cũng thấy đúng, lúc Ô Lăng Ảnh đến bên cạnh ông ta, Trương Húc Đông còn chưa đến thành phố Nam Kinh, cũng chưa tiếp nhận công ty của Thẩm Giai Tài, anh không thể nào tính xa như vậy, sắp xếp Ô Lăng Ảnh đến bên cạnh ông ta được.
“Nếu cậu vẫn là kẻ địch của cậu ta, tôi lại bỏ tiền thuê cậu thì cậu càng phải giết Trương Húc Đông đi, như vậy đối với cậu hay tôi đều là một chuyện tốt, không phải sao?” Sắc mặt của Hồ Sơn Nhạc dễ nhìn hơn một chút, ông ta biết năng lực của Ô Lăng Ảnh, những gì anh ta thể hiện trong vòng một năm ở bên cạnh ông ta gần như là không gì không làm được, nếu muốn lấy mạng Trương Húc Đông chắc cũng không phải là vấn đề gì lớn.
“Không phải là vấn đề tiền bạc.

Tôi nhắc lại lần nữa, tôi không phải là thuộc hạ của ông, không không có quyền ra lệnh cho tôi làm việc, chúng ta chỉ là hợp tác, tôi cũng không thiếu tiền.

Còn nữa, chuyện của tôi và Satan là của chúng tôi, không liên quan gì đến ông và cậu ta, vì vậy tôi không cần phải ra tay trong lúc không thích hợp!” Ô Lăng Ảnh vô cùng bình tĩnh, giống như trong lòng anh ta rất chắc chắn việc muốn Trương Húc Đông chết chỉ là thời cơ chưa đến, chứ không phải là do anh ta sẽ không làm như vậy.
Hồ Sơn Nhạc ngẩn ra, nói: “Nếu chúng ta là quan hệ hợp tác, tôi chết rồi thì sẽ không còn ai hợp tác với cậu nữa, cũng chẳng có lợi gì cho cậu, sao cậu không nhân cơ hội này để giết chết Trương Húc Đông đi?”
“Thứ tôi muốn có đã có được rồi, bây giờ đối với tôi, ông đã không còn giá trị gì lớn nữa!” Nói xong, trên mặt Ô Lăng Ảnh nở nụ cười u ám, nói: “Tôi đang định nói với ông, mấy thuộc hạ mà ông nhờ tôi huấn luyện, bây giờ đã là người của tôi rồi!”
“Cái gì? Không thể nào, bọn họ là anh em trung thành với tôi nhất, bọn họ sẽ không phản bội tôi, cậu bớt giở trò ly gián đi!” Hồ Sơn Nhạc lắc đầu, ông ta giao hơn một trăm anh em ưu tú cho Ô Lăng Ảnh huấn luyện, nhưng tuyệt đối không tin có người sẽ phản bội ông ta.
“Chuyện này không phải do bọn họ quyết định, tốc độ biến đổi của thế giới này đã vượt qua sự hiểu biết của ông từ lâu rồi, trong nhóm lính đánh thuê Reynolds có một loại thuốc tên K1, có thế khiến người khác trở thành công cụ giết người, mà những người kia của ông, không đúng, phải là người của tôi mới đúng, bọn họ chỉ nghe theo lệnh của một mình tôi thôi, cho dù tôi có bảo bọn họ giết người thân của mình thì bọn họ cũng sẽ không chút do dự!” Nụ cười trên mặt Ô Lăng Ảnh càng sâu hơn.
Đây chính là mục tích anh ta tiếp cận Hồ Sơn Nhạc, lúc đầu là muốn giết Trương Đông Húc, nhưng sau khi đến nước Trung Quốc, phát hiện Trương Húc Đông đã là lão đại của Bang Long, có mười mấy cao thủ làm thuộc hạ, nên anh ta quyết định lập nên một nhóm người thuộc về riêng mình trước, vì vậy anh ta đã lấy đi hơn hai trăm người từ chỗ Hồ Hơn Nhạc, Mặc dù có hơn một trăm người đã trở thành vật hi sinh của thuốc K1, nhưng một trăm người sống sót còn lại đã trở thành cao thủ không có tình cảm, đây thật sự là một nhóm người vô cùng đáng sợ.
Sắc mặt Hồ Sơn Nhạc trầm xuống, sự tức giận trong lòng đã viết rõ lên mặt, ông ta lạnh lùng nói: “Cậu tiếp cận tôi là vì chuyện này?”
Nhưng khác với suy nghĩ của ông ta, Ô Lăng Ảnh lại lắc lắc đầu, nói: “Đương nhiên là không đơn giản như vậy, nhóm lính đánh thuê Reynolds chúng tôi trước giờ luôn thích thu thập thần khí trên thế giới này, ví dụ như thứ này!” Anh ta ta vỗ vỗ vào kiếm Hiên Viên đang đứng bên cạnh mình, rồi lại nhìn về phía Hồ Sơn Nhạc: “Tôi nghe nói trong tay ông có một viên đá Nữ Oa? Có phải là thật không?”

Cơ thể Hồ Sơn Nhạc run lên một cái, ngạc nhiên nói: “Sao cậu biết?”
“Chuyện này ông không cần lo lắng, tôi tự có nguồn tin tức của tôi!” Ô Lăng Ảnh cười u ám nói.
“Đúng là tôi có một viên đá Nữ Oa, nhưng đó cũng chỉ là một viên thiên thạch ngoài trái đất có chứa khoáng chất không biết tên, chẳng lẽ chỉ vì một viên đá rách nát đó mà cậu cam tâm tình nguyện nghe theo mệnh lệnh của tôi?” Hồ Nhạc Sơn hơi khó tin, mặc dù biết đá Nữ Oa rất nổi tiếng ở nước Trung Quốc, nhưng cũng chỉ là một viên đá, tên tuổi bị người khác thổi phồng lên, ông ta thật sự không hiểu Ô Lăng Ảnh muốn lấy viên đá đó để làm gì!
“Đây không phải là chuyện ông cần biết, ông chỉ cần biết tôi đến là vì đá Nữ Oa là được rồi!” Ô Lăng Ảnh nhìn chằm chằm Hồ Sơn Nhạc, nói: “Hơn nữa, trước khi ông chết, tôi muốn nói cho ông biết, chỉ có tôi có thể động vào Satan và nhóm lính đánh thuê ZO, ông không được làm vậy.

Mà ông đã chạm vào điều cấm kỵ của tôi, vì vậy ông chỉ có thể chết!”
Trong lúc Ô Lăng Ảnh nói, Hồ Sơn Nhạc đã lùi về sau hai bước, nhưng ông ta nhìn thấy một bóng dáng loé qua, sau đó ánh sáng trắng chớp về phía ông ta, ánh sáng đỏ loé ra, Hồ Nhạc Sơn chỉ cảm thấy tim mình nhói lên một cái, cúi đầu nhìn thì thấy máu chảy đầm đìa, ông ta đưa tay che đi vết thương, nhưng máu tươi không ngừng chảy ra từ giữa kẽ tay ông ta, vốn dĩ không thể ngăn lại được, ông ta muốn hét nhưng lại không thể phát ra tiếng, chỉ có thể ngây ngẩn nhìn Ô Lăng Ảnh.
Ô Lăng Ảnh thu lại dao, vỗ vỗ vai ông ta, nói: “Trong mắt tôi, ông không là gì cả, thế mà còn dám khiêu chiến Satan.

Kiếp sau ông đừng có làm như vậy nữa, làm người phải biết tự lượng sức mình, người giết Satan nhất định phải là Ô Ưng tôi.”
Nói xong, Ô Lăng Ảnh xoay người rời đi, những người đứng canh trước cửa vốn dĩ không hề biết bên trong xảy ra chuyện gì, còn cúi đầu chào Ô Lăng Ảnh, nhưng vào lúc bọn họ cúi người, một con dao đã xuyên qua sau gáy bọn họ, biến bọn họ trở thành thi thể.
Trương Húc Đông còn đang tính toán xem làm sao để ra tay trước, anh không thích bị động, để tránh Hồ Sơn Nhạc ra tay với người bên cạnh anh, giống như Trần Uy và Đặng Lệ lần trước, hơn nữa mối thù của Trần Uy sớm muộn cũng phải báo, dám làm thương tổn anh em của anh, Trương Húc Đông anh chắc chắn sẽ khiến ông ta phải hối hận vì chuyện mình đã làm.
Trong màn đêm đưa tay ra không nhìn thấy năm ngón, Trương Húc Đông dẫn theo Nam Cung Diệp và Bắc Đường Nguyên Hằng lặng lẽ xâm nhập vào nơi ở của Hồ Sơn Nhạc, xử lý một vài người gác ờ vị trí kín đáo, xuyên vào trong như ba chiếc Jaguar.

Sau đó Trương Húc Đông lập tức phát hiện ra có gì đó không đúng, bên ngoài có lính gác, tại sao bên trong lại không có vệ sĩ, chẳng lẽ anh đã bị lộ tin tức, Hồ Sơn Nhạc đang đợi anh sao.

“Satan, anh có ngửi thấy mùi máu tươi thoang thoảng không?” Nam Cung Diệp hít hít mũi, khứu giác nhạy bén của một tay bắn tỉa đã giúp anh ta phát hiện ra sự không bình thường.
“Mẹ nó, sao tôi không ngửi thấy, không phải là anh muốn hù dọa ông đây chứ?” Mặt Bắc Đường Nguyên Hằng tỏ vẻ khinh thường, mũi anh ta cũng đâu có kém gì, sao anh ta chẳng ngửi thấy mùi máu gì cả.
Trương Húc Đông cũng tập trung vào khứu giác, anh biết Nam Cung Diệp sẽ không đùa giỡn vào lúc này, quả nhiên anh ngửi thấy màu máu thoang thoảng, chỉ là mùi rất nhẹ, không ngửi kỹ thì sẽ rất khó phát hiện, anh gật đầu xác thực lời nói của Nam Cung Diệp.

.

truyện teen hay
Bắc Đường Nguyên Hằng lè lè lưỡi, Trương Húc Đông liếc anh ta một cái, nói: “Lúc làm việc thì ít nói mấy lời nhảm nhí, quan sát và cảm nhận nhiều hơn, nếu không người chết trên chiến trường sẽ là loại người như cậu!”
“Vâng, con biết rồi sư phụ!” Bắc Đường Nguyên Hằng gật gật đầu, anh biết Trương Húc Đông nói không sai.
“Vào trong xem coi, có gì không ổn thì rút ngay!” Trương Húc Đông làm một động tác tay, ba người tiếp tục đi vào trong.

Ở trong quân đội, Bắc Đường Nguyên Hằng cũng không tệ, tất cả động tác đều rất tiêu chuẩn, việc này khiến Trương Húc Đông khá là hài lòng.
Khi bọn họ đi vào phòng khách, cảnh tượng trước mắt khiến bọn họ đưa mắt nhìn nhau.


Bọn họ nhìn thấy Hồ Sơn Nhạc nằm trong vũng máu, máu tươi ở vết thương đã bắt đầu xuất hiện trạng thái đông lại.

Nam Cung Diệp đi qua, thăm dò hô hấp và mạch đập của ông ta, lắc lắc đầu, nói: “Đã chết rồi, nhưng vẫn còn hơi ấm, chắc là mới bị giết không bao lâu!”
Trương Húc Đông nhìn góc trong phòng khách, và mấy thi thể của vệ sĩ, không rõ đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ là do ban ngày Liễu Mộc Thanh và Chu Diệu Bạch làm? Nhưng hai người đó cũng sẽ không làm bằng cách này, nếu muốn xử lý Hồ Sơn Nhạc, bọn họ sẽ chọn cách khiến ông ta mất hết tất cả, chứ không phải là ám sát, cho dù có thuê sát thủ thì cũng sẽ không nhanh như vậy, trừ khi là sát thủ từ trong nhà mình ra.
Nghĩ nghĩ thì thấy vẫn là không có khả năng lắm, vậy thì có thể là ai chứ? Trương Húc Đông nhíu chặt đầu mày, chẳng lẽ là Ô Lăng Ảnh? Ngoại trừ anh ta có bản lĩnh này, Trương Húc Đông không nghĩ ra được người nào khác nữa, bởi vì thủ pháp quá điêu luyện.

Vào lúc này, bên ngoài có một ánh đèn pin rọi vào.
Ba người ngây ra, nhìn ra phía ngoài, nhìn thấy một bóng dáng đang đứng sừng sững ở đó.

Trương Húc Đông dẫn đầu ba người mượn sức của hàng rào nhảy xuống một cách thuần thục.

Bóng dáng đó không hề nhúc nhích, lạnh lùng cười một tiếng, nói: “Tôi đã sớm nghĩ đến việc cậu sẽ đến rồi, nhưng vẫn muộn hơn vài phút so với dự đoán của tôi.”
Trương Húc Đông vừa nghe tiếng thì biết ngay là Ô Lăng Ảnh, anh nhíu mày vội hỏi: “Ô Ưng, chuyện bên trong là do anh làm?”
“Ngoại trừ tôi, cậu còn cảm thấy còn có thể là ai?” Ô Lăng Ảnh hỏi ngược lại, ngừng một lúc, ngẩng đầu thở dài một hơi, nói: “Đã giải quyết Hồ Sơn Nhạc rồi, cậu không cần cảm ơn tôi.”
“Tại sao anh lại muốn giết ông ta? Không phải anh là do ông ta thuê sao?” Trương Húc Đông đã sớm biết Ô Lăng Ảnh có mục đích, nhưng anh không biết rõ là gì, nên hỏi.
“Thực ra rất đơn giản, tôi nhìn không quen hành vi của những kẻ bỉ ổi như ông ta, tôi muốn giết cậu một cách quang minh chính đại, mà ông ta lại muốn gây bất lợi cho con mồi của tôi, nên anh đành phải giết ông ta trước!” Ô Lăng Ảnh nhẹ nhàng nói.
“Mẹ nó, đây là lí lẽ gì vậy…” Bắc Đường Nguyên Hằng tỏ vẻ cạn lời.


Nam Cung Diệp đá anh ta một cái, khẽ lắc đầu với anh ta.

Bắc Đường Nguyên Hằng tỏ vẻ nghi hoặc, không hiểu tại sao Nam Cung Diệp lại không bình thường như vậy khi đối diện với người này, dường như đến sư phụ Trương Húc Đông cũng vậy, thật là kì lạ.
“Ô Ưng, có chuyện này tôi không biết có nên hỏi anh hay không!” Trương Húc Đông nghĩ nghĩ rồi nói.
“Hỏi hay không là chuyện của cậu, còn trả lời hay không là chuyện của tôi.” Ô Lăng Ảnh lấy ra một điếu thuốc, đốt lên.
“Có phải kiếm Hiên Viên đang ở trong tay anh không?” Trương Húc Đông hỏi, dù sao anh đã đồng ý chuyện này với Bắc Đường Ngạo, nên anh vẫn muốn lấy lại quốc bảo về, Mặc dù trước kia bộ chính trị bị Ô Lăng Ảnh chơi cho một vố, nhưng khi gặp lại Ô Lăng Ảnh, anh vẫn muốn biết tung tích của kiếm Hiên Viên.

Đồng thời anh cũng lo lắng cho sự an toàn của Ô Lăng Ảnh, dù sao kiếm Hiên Viên được đồn là rất kỳ diệu, lại là một trong mười thần khí thời thượng cổ, đương nhiên nước Trung Quốc sẽ tính sổ lên đầu Ô Lăng Ảnh, anh không hy vọng nhìn thấy chuyện không hay xảy ra.
“Ha ha, cậu muốn giúp người của bộ chính trị lấy về à?” Ô Lăng Ảnh cười lạnh một tiếng, nói: “Không ngờ Satan lại trở thành con cờ trong tay kẻ khác, tôi nhớ cậu từng nói vận mệnh của mình là do bản thân làm chủ mà đúng không?”
“Ô Ưng, anh hiểu tôi mà, tôi sẽ không làm con cờ trong tay người khác!” Trương Húc Đông kiên định nói: “Kiếm Hiên Viên vốn dĩ chẳng có tác dụng gì với anh, chỉ là vật tượng trưng cho nước Trung Quốc, và có một vài ý nghĩ khảo cổ, anh lấy nó đi để làm gì chứ? Vì để khiến cho nước M và nước Trung Quốc bất hoà sao?”
“Không phải cậu cũng khiến cho nước M cho rằng là do nước Nhật Bản làm hay sao? Cậu còn thông minh hơn trước đây nhiều!” Ô Lăng Ảnh nói, dưới chân đá lên một bọc đồ màu đen, ném cho Trương Húc Đông, nói: “Nếu cậu đã muốn thì cho cậu, xem như trả lại tình nghĩa cho cậu!”
Trương Húc Đông nhận lấy rồi mở ra xem, bên trong thật sự là bảo kiếm bằng đồng có tạo hình vô cùng khí phách, trên đó đều là hoa văn, dường như đang phát ra ánh sáng vàng nhạt trong đêm tối.

Trương Húc Đông nhìn đến có hơi mê mẩn, nhưng trong lòng nghĩ đến chuyện của Ô Lăng Ảnh, có lẽ anh ta vẫn chưa hoàn toàn trở nên xấu xa, có thể vẫn còn có thể cứu vãn.
“Cậu xem mà xử lý cây kiếm Hiên Viên này đi, nếu để lại vào trong viện bảo tàng, có lẽ tôi vẫn sẽ qua đó “mượn” chơi vài ngày, cậu bảo bọn họ cẩn thận đấy, lần sau lấy đi rồi tôi sẽ không trả lại đâu, nhớ kỹ đấy!” Ô Lăng Ảnh nói, sau đó cơ thể xoay đi, từ từ hoà vào trong bóng đêm, sau đó chỉ nghe thấy một trận gió lớn, trong chớp mắt đã không còn thấy bóng dáng nữa..

Bình Luận (0)
Comment