Đặc Công Tà Phi

Chương 223.2

Thượng Quan Ngưng Nguyệt không cần quá bận tâm đến phòng thủ, có thể toàn lực công kích. Chiếc nhẫn đá mã não đeo ở ngón trỏ phải là chiếc nhẫn đã qua xử lý đặc biệt, ẩn trong đó là nhẫn huyền băng thiết không gì địch nổi. Chỉ thấy ống tay áo màu tím thêu hoa cuốn lên, tư thế Thượng Quan Ngưng Nguyệt giống như bay múa*, trong ống tay áo trái bắn ra vô số tơ bạc, từng sợi một xoay tròn tạo nên lá chắn ngăn cản tang thi ngoan lệ công kích. 

(*Nguyên văn: Múa thoát y  -.-)

Chiếc nhẫn đá mã não đeo ở ngón trỏ phải nứt ra một lỗ nhỏ ở giữa viên đá, khiến cho nhẫn huyền băng thiết ở bên trong lộ ra bằng phương thức người khác không thể nhận ra. Thượng Quan Ngưng Nguyệt lấy tốc độ không thể nào nắm bắt, dùng huyền băng thiết cắt vào mặt và thân thể tang thi, khiến thân thể tang thi như con kiến hôi không chịu nổi một kích, đứt thành từng mảnh vụn. 

Thế nhưng, Ảo Ảnh cung Ngân Lang và Thanh Báo nghênh chiến vô số tên tang thi ở trước mắt lại chẳng nhẹ nhàng như không như Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm. Mặc dù võ công của hai bọn hắn coi như xuất sắc hàng đầu trong số đông đảo người Ảo Ảnh cung, nhưng so với Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng chỉ như gò đất nhỏ so với núi cao hùng vĩ. Hơn nữa, trăm tên tang thi trước mắt đều là những người võ công cao cường, được Môn chủ Quỷ Chú môn tuyển chọn từ chưởng môn và đệ tử các bang phái ở Tây Thần quốc, ngàn người mới chọn ra được một người, sau đó lợi dụng dược vật và tuyệt học huyết chú của Quỷ Chú môn, biến bọn họ thành con rối tang thi, võ công càng cao cường hơn khi còn sống gấp mười lần. Vì vậy, Ảo Ảnh cung Ngân Lang và Thanh Báo, hoặc cố gắng đỡ công kích ngoan lệ của tang thi từ bên trái, nhưng không cách nào phân tâm để ngoảnh lại tránh công kích của tang thi từ bên phải, hoặc liên tục vung chưởng làm thân thể tang thi đằng trước phía bên phải vỡ nát, lại bị khảm đao sắc bén của tang thi đằng trước phía bên trái đâm bị thương cơ thể mình. 

Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm đang tiêu diệt tang thi ở trước mặt, đồng thời thỉnh thoảng quay đầu, hỗ trợ Ngân Lang và Thanh Báo tiêu diệt hết tang thi trước mặt bọn hắn. Số lượng tang thi quá nhiều, hơn nữa chúng nhạy cảm với nguy hiểm, có tính cảnh giác cao hơn người bình thường. Cho nên, ngay cả khi có Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm hỗ trợ, Ngân Lang và Thanh Báo sức lực không ai địch nổi nhưng vẫn bị đả thương nghiêm trọng. Vai trái và cánh tay phải của Ngân Lang bị đao trong tay tang thi chém sâu hai nhát. Bả vai phải và cánh tay trái của Thanh Báo cũng bị đao trong tay tang thi chém hai nhát, máu tươi vọt phun tung tóe ra ngoài. 

Thấy tình hình này, Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm liếc nhìn nhau, nhanh chóng tiêu diệt tang thi gần nhất trước mắt mình sau đó chớp cơ hội khi những tang thi còn lại chưa cùng nhau nhào tới -- Hai tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt đẩy sau lưng Ngân Lang, hai tay Hiên Viên Diễm đẩy sau lưng Thanh Báo. Hai người vô cùng ăn ý đồng thời đẩy Ngân Lang và Thanh Báo đang bị thương đến góc tường trái phía đông đại sảnh tầng trệt của Bách Hoa cư. Tiếp đó, mũi chân nhẹ nhàng nhún một cái, Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm cũng tới góc tường trái. Ngay sau đó, bọn họ đứng song song, thân thể chắn trước mặt Ngân Lang và Thanh Báo, tiếp tục đối mặt với vô số tên tang thi điên cuồng xông lên chém giết nhẫn tâm.

Ngân Lang và Thanh Báo nhìn thấy Vương gia và Vương phi nhà mình bởi bọn hắn bị thương mà đẩy bọn hắn đến góc tường, sau đó lại dùng thân thể tạo thành một lá chắn che chở bọn hắn an toàn, trong lòng cực kì cảm động, không khỏi đồng thanh hô: "Chủ tử --" 

Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm nhanh chóng đánh nát vô số tang thi, đối với tiếng hô thành kính của Ngân Lang và Thanh Báo cũng vô cùng ăn ý phát ra tám chữ trong môi: "Băng thuốc cầm máu, nhắm mắt điều khí!" 

Tình thế khẩn trương trước mặt, thế mà chủ tử lại để cho bọn hắn "băng thuốc cầm máu, nhắm mắt điều khí"?

Đều nói nước mắt nam nhi không dễ rơi, chỉ vì chưa tới lúc đau lòng. Nhưng Ngân Lang và Thanh Báo ngay cả lúc đau lòng cũng tuyệt đối không ứa nước mắt, giờ phút này nghe hai chủ tử của mình... đồng thời ra lệnh tám chữ uy nghiêm mà không thiếu phần dịu dàng "băng thuốc cầm máu, nhắm mắt điều khí", trong nháy mắt lệ nóng doanh tròng, cảm động trong tim không lời nào có thể diễn tả được. Ngân Lang và Thanh Báo không nói câu nào nữa, lập tức cúi đầu, móc từ trong ngực ra thuốc chữa thương mang theo người để ngừa ngộ nhỡ. 

Bọn hắn tuyệt sẽ không làm trái mệnh lệnh của chủ tử. Huống chi trước mắt, coi như bọn hắn trái lệnh chủ tử, cố ý mang thương tích kề vai dựa lưng tác chiến với chủ tử, cũng sẽ chỉ liên lụy chủ tử, khiến chủ tử phân tâm bảo vệ an toàn cho bọn hắn. Ngân Lang và Thanh Báo thoa thuốc chữa thương lên chỗ chảy máu, dựa vào vách tường rõ ràng lạnh lẽo sau lưng, nhưng đối với bọn hắn mà nói, giờ khắc này lại cảm thấy cực kì ấm áp, im lặng chuyên tâm nhắm mắt điều khí. 

Nhìn thấy trăm tên tang thi đã tử trận hơn nửa, nhưng chỉ chém bị thương hai thuộc hạ của Tiếu Diện Diêm La mà chẳng thể thương tổn một cọng tóc nào của bọn họ, Tứ đại Hộ pháp Quỷ Chú môn vốn lui ở phía ngoài bốn trượng, ôm tay thờ ơ lạnh nhạt, cũng đồng thời rút khảm đao sắc bén đeo sau lưng, gia nhập đội ngũ lấy mạng Tiếu Diện Diêm La. 

Mặc dù võ công tứ đại Hộ Pháp Thiên Tàn, Địa Sát, Tuyệt Hồn, Đoạn Phách không cao nhất trong số đông đảo Hộ pháp, nhưng tuyệt đối không thể khinh thường. Vậy mà ngay cả khi tứ đại Hộ pháp gia nhập, đối với Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm vẫn lấy ít địch nhiều mà nói, hình như không tạo thành một tia áp lực nào. 

Ống tay áo màu tím cuốn lên theo gió, sợi tóc mềm mại ma dã bay lên. 

Mặc dù Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm ra chiêu như điệu múa tràn đầy phóng khoáng, nhưng chiêu thức hoàn mỹ đánh nát, làm thân thể tang thi hóa thành đống thịt vụn rơi trên mặt đất ngày càng nhiều...

Hành lang phía tây tầng hai, trong căn phòng được gọi là Túy Thu các --

Một nam tử mặc lục y vốn nằm nghiêng trên giường êm, khóe môi khẽ cong, giờ phút này đã đứng lên từ giường êm. Hắn đứng ở trước cửa sổ hình hoa hải đường, vị trí khéo vừa che giấu thân thể của mình, vừa có thể rõ ràng thấy vị trí chiến trạng ở đại sảnh tầng trệt. 

-- Hiên Viên diễm, Thượng Quan Ngưng Nguyệt, hai người các ngươi... quả nhiên lợi hại! Dưới tình huống đối mặt với trăm tên tang thi điên cuồng và tứ đại Hộ pháp của Quỷ Chú môn, lại còn sử dụng thân thể của mình làm lá chắn bảo vệ hai thuộc hạ bị thương, vẫn có thể giết nhẹ nhàng như thế, đã nhìn thấy thắng lợi trong tầm mắt. 

Ý cười trên gương mặt nam tử mặc lục y chưa giảm, nhưng đôi mắt nhắm hờ của hắn lại nhiễm một tầng sương mù u ám. Nam tử mặc lục y đứng trong phòng "xem diễn" không khác suy đoán của Hiên Viên Diễm, chính là Thái tử Thương Nguyệt Dạ Dật Phong đã dịch dung, nửa tháng trước rời khỏi lãnh thổ Thương Nguyệt, chạy đến Tây Thần quốc "tham gia náo nhiệt". 

Đôi mắt nhiễm màu u ám lại mở to, lạnh lùng nhìn chiến trạng bên dưới lần nữa, Dạ Dật Phong chậm rãi xoay người, dời bước đến cạnh bàn gỗ lim vàng bên trong phòng bao. Trên bàn gỗ lim vàng rộng lớn để một bình hoa bằng ngọc màu xanh, trong bình cắm vài cành hoa lan trắng tinh không tì vết. Tay trái Dạ Dật Phong rút vài cành hoa lan trong bình ra, móng tay phải nhẹ nhàng vuốt ve cánh hoa lan trắng. Cánh hoa dưới sự vuốt ve của hắn, trong nháy mắt biến thành màu đen kịt.  Đợi sau khi cánh hoa lan biến thành màu đen, cánh tay trái của Dạ Dật Phong vung lên, ném mấy cành hoa xuống mặt đất lạnh lẽo sau lưng hắn. 

Trên mặt đất sau lưng Dạ Dật Phong có hai Hoa nương mặt đầy son phấn. Sau khi Dạ Dật Phong trả tiền vào Túy Thu các, tú bà của Bách Hoa cư đưa hai Hoa nương này vào phòng bao để hầu hạ hắn lên đỉnh núi **.

Vào Túy Thu các, nếu ngăn các Hoa nương mà tú bà đưa tới ở ngoài cửa, nhất định tú bà sẽ sinh nghi trong lòng. Vì vậy, Dạ Dật Phong không muốn phức tạp thêm... lấy hình tượng công tử đào hoa bất cần đời, giữ Hoa nương mà tú bà đưa vào trong phòng bao. Chỉ có điều, đợi sau khi tú bà mặt mày hớn hở, vặn eo rời đi, Dạ Dật Phong liền lập tức tung thuốc mê cho Hoa nương. DieenDaanLeeQuuyDoon

Mắt nhìn đến hình ảnh Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt thắng lợi trong tầm tay ở đại sảnh tầng trệt, trong đầu hắn lại hiện lên vở tuồng oanh động mà hai người họ luân phiên trình diễn ở Thương Nguyệt, làm người Thương Nguyệt hoảng sợ lo lắng, cướp đi Khấp Huyết hoa của Sinh Tử môn. Giờ phút này, tâm tình Dạ Dật Phong rất không tốt, không tốt đến muốn giết người. 

Tạm thời hắn chưa có khả năng giết Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm. Về phần tứ đại Hộ pháp Quỷ Chú môn, ngược lại hắn hoàn toàn có năng lực giết, nhưng hắn không nỡ. Bởi vì, tứ đại Hộ pháp không chỉ có giá trị lợi dụng đối với Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm mà còn có giá trị lợi dụng với hắn. Nhưng bây giờ không tìm vài người để giết, hắn khó có thể khôi phục tâm tình tốt. Người ở đại sảnh tầng trệt, trừ giết không được chính là không nỡ giết, như vậy hắn giết ai để khôi phục tâm tình tốt đây? 

Dạ Dật Phong theo gió đêm chầm chậm lướt qua, nhìn về mặt đất phía sau lưng, chỉ thấy hai Hoa nương vốn hôn mê trên nền đất lạnh lẽo, thân thể tiếp xúc với hoa lan biến thành màu đen, da thịt bắt đầu thối nữa, tiếp đó lộ ra xương trắng, cuối cùng cả người hóa thành một cũng máu đen. 

Nụ cười tao nhã trên mặt đậm hơn một chút, tựa như căn bản chưa từng hạ độc giết người. Hạ độc giết người chỉ là một cách giết người không có lợi, thêm nữa hắn cũng không có thâm thù đại hận với Hoa nương, Dạ Dật Phong dời bước nằm lại giường đêm, kiên nhẫn chờ để nói cảm ơn với vở "tuồng" hoa lệ dưới lầu. 

Cùng lúc đó, hành lang phía bắc tầng hai, trong căn phòng được gọi là Noãn Đông các -- 

Nam tử áo lam vốn ngồi cạnh bàn gỗ lim vàng, cúi đầu yên lặng uống rượu trong ly, khuôn mặt giá rét như núi băng, cũng đứng lên từ trên ghế. Hắn cũng như Dạ Dật Phong, khéo đứng ở trước cửa sổ hình hoa hải đường, tại chỗ vừa che khuất thân thể mình, vừa có thể nhìn rõ chiến trạng ở đại sảnh tầng trệt. Theo gió đêm chầm chậm lướt qua, nhìn về khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân của nam tử băng sơn, thì ra cũng là đúng như suy đoán của Hiên Viên Diễm... Nam tử áo lam tuấn tú lạnh lùng này chính là Thái tử Bắc Dực Tiêu Hàn nửa tháng trước rời khỏi lãnh thổ Bắc Dực quốc, chạy tới Tây Thần quốc "tham gia náo nhiệt". 

Thái Tử Bắc Dực Tiêu Hàn lo lắng Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm sẽ không địch nổi trăm tên tang thi của Quỷ Chú môn, định hiện thân hỗ trợ thì nhìn thấy dưới đại sảnh tầng trệt, Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm không chút tổn thương tiêu diệt trăm tên tang thi ngày càng nhiều. Hắn chậm rãi quay người, khẽ cất bước tới chiếc ghế ở phía tây, ngồi xuống trước bàn gỗ lim vàng lần nữa, bưng lên ly ngọc lưu ly trên bàn rồi vùi đầu tiếp tục yên lặng uống cạn rượu ngon trong ly. Mà trên mặt đất sau lưng Tiêu Hàn cũng có hai Hoa nương mặt đầy son phấn đang nằm. Sở dĩ nguyên nhân hắn phải khiến bọn họ hôn mê không cần hỏi, dĩ nhiên là giống Dạ Dật Phong... tránh phức tạp! Điểm khác là, sau khi Dạ Dật Phong hạ thuốc mê Hoa nương, trên mặt vẫn mang một lớp da dịch dung thật mỏng, còn sau khi Tiêu Hàn vung chưởng đánh ngất Hoa nương liền lột xuống lớp da mỏng dịch dung trên mặt. Thêm điểm khác là -- Dạ Dật Phong thấy chiến trạng tầng trệt nên tâm tình hết sức không tốt, hạ độc làm hai Hoa nương xui xẻo hài cốt không còn, mà Tiêu Hàn thấy chiến trạng tầng trệt, vẫn coi hai Hoa nương hôn mê trên đất như không khí, mắt thường không nhìn thấy như cũ. 

Tiêu Hàn cúi đầu yên lặng uống rượu, cũng kiên nhẫn chờ đợi để cảm ơn vở "tuồng" hoa lệ dưới tầng trệt. Chỉ là... phía sau lời cảm ơn đó... cất giấu ý đồ như thế nào đây?
Bình Luận (0)
Comment