Đại Boss Tân Thủ Thôn ( Dịch )

Chương 120 - Chương 828 - Pháp Thiên Tượng Địa (2)

Chương 828 - Pháp Thiên Tượng Địa (2)
Chương 828 - Pháp Thiên Tượng Địa (2)

Tuy Bộ Phàm chẳng hiểu tiểu bạch lư nói cái gì nhưng hắn đoán ý chỉ là hai chữ không muốn kia thôi.

“Chỉ tắm rửa thôi mà đâu phải muốn làm thịt ngươi, đừng có kêu như ta muốn giết lừa vậy!"

Vậy là tiếng Tiểu Mãn lải nhải hòa trộn với âm thanh "Đói đói đói" từ trong miệng tiểu bạch lư khiến Bộ Phàm dở khóc dở cười, dường như nàng ấy tắm rửa cho tiểu bạch lư chẳng khác gì muốn giết lừa.

Kỳ thật, lấy tu vi của Tiểu Mãn không thể dễ dàng kéo tiểu bạch lư đi như vậy.

Nhưng không còn cách nào khác, nó muốn làm tiểu bối vui vẻ mà!

Một ngày trôi qua, tiếng nhắc nhở của hệ thống chưa từng ngừng lại trong đầu.

Mà một lần vang lên này lại kéo dài gần đến ba ngày.

Ba ngày ấy, đừng hỏi Bộ Phàm gian nan như thế nào.

Hắn cũng không rõ trong ba ngày ấy có bao nhiêu người gia nhập Bất Phàm tông.

Nhưng ba ngày qua này, trong đầu hắn không chỉ đơn giản vang lên mỗi tiếng nhắc nhở ai đó bái nhập vào Bất Phàm tông, còn có tiếng nhắc nhở kỹ năng thăng cấp nữa.

Trải qua việc này, Bộ Phàm cảm thấy dù bây giờ hắn nghe được tiếng nhắc nhở tu vi thăng cấp, cũng không còn vui vẻ nữa.

Bởi vì hắn đã sinh ra chán ghét phản cảm với tiếng nhắc nhở rồi.

【 Hàng Long Phật Ấn thăng cấp 】

【 Vô Thượng Tọa Vong Kinh thăng cấp 】

【 Chúc mừng ngươi trở thành tu sĩ Đại Thừa đại viên mãn, khen thưởng đại thần thông: Pháp Thiên Tượng Địa 】

【 Pháp Thiên Tượng Địa: khi thi triển thần thông này, có thể hóa thân thành quy tắc thiên địa, ngưng tụ ra một pho tượng Thiên Địa Pháp Tướng với thân thể đỉnh thiên lập địa. Thiên Địa Pháp Tướng sẽ phát sinh thay đổi theo quá trình tăng trưởng của thực lực người thi pháp】

Bộ Phàm giật mình một cái, cả người lập tức tỉnh táo lại, không còn chút suy sụp nào nữa.

Vừa rồi hắn nói gì nhỉ?

Sinh ra chán ghét với tiếng nhắc nhở của hệ thống?

Điều này sao có thể!

Loại âm thanh tuyệt vời này, có nghe bao nhiêu lần hắn cũng vui.

Nhưng mà khiến cho Bộ Phàm không nghĩ tới chính là khen thưởng thăng cấp lần này lại là đại thần thông.

"Có thể ngưng tụ ra một pho tượng Thiên Địa Pháp Tướng với thân thể đỉnh thiên lập địa?" Bộ Phàm có chút hứng thú: "Cũng không biết ngưng tụ ra Thiên Địa Pháp Tướng sẽ thế nào?"

Bộ Phàm có chút nôn nóng muốn nhìn Thiên Địa Pháp Tướng của hắn là cái dạng gì.

Tuy trong tiểu trấn không thể thi triển Pháp Thiên Tượng Địa, nhưng Thiên Diễn Không Gian lại có thể nha.

Bộ Phàm không nói hai lời, ý niệm vừa động, thân hình bỗng nhiên biến mất không thấy.

"Phụ thân!"

Không bao lâu sau khi Bộ Phàm biến mất, Tiểu Mãn đi ra khỏi phòng, muốn nói gì đó với Bộ Phàm.

Dù sao ba ngày qua, nàng ấy cứ mơ hồ cảm giác dường như phụ thân của mình đã gặp phải phiền toái gì rồi.

Thế nhưng lúc nàng ấy vừa ra, chỉ thấy giờ phút này, vị trí lẽ ra Bộ Phàm đang nằm lại không có một bóng người.

Tiểu Mãn ngây người một chút.

Vất vả lắm mới nghĩ ra câu nói an ủi người khác.

Vậy mà không biết người cần an ủi chạy đi đâu rồi, đột nhiên Tiểu Mãn cảm thấy trong lòng trống rỗng, không hề muốn nói chuyện nữa.

"Cũng không biết chạy đi đâu rồi? Quên đi, không để ý tới người nữa!"

Tiểu Mãn hừ nhẹ một tiếng, có chút tức giận xoay người, ưỡn cao bộ ngực trung bình của mình, đi vào trong phòng.

Thế nhưng chưa đi được mấy bước, nàng ấy lại ngừng chân.

Yên tĩnh một lát.

Quay đầu nhìn cái ghế trúc không một bóng người kia, khẽ thì thào: "Phụ thân sẽ đi đâu?"

Phục Hổ sơn nằm trong dãy Thương Kình sơn mạch ở phía Tây Đại Thục vương triều.

Bởi vì trông từ xa xa nhìn lại, ngọn núi này rất giống hình dáng một con mãnh hổ đang phủ phục sát đất, rình rập con mồi, cho nên được người miền núi phụ cận gọi là Phục Hổ sơn.

Nhưng người dân gần núi chưa bao giờ dám bước vào Phục Hổ sơn.

Nghe đồn trong Phục Hổ sơn chẳng những có mãnh hổ hung tợn, còn có yêu quái ăn thịt người, bất cứ người nào bước vào Phục Hổ sơn, đều không một ai còn sống rời đi.

Thế nhưng giờ phút này, một tráng hán đầu trọc dáng người khôi ngô khỏe mạnh đang ung dung đi lại bên trong Phục Hổ sơn.

Hắn sờ sờ cái đầu trọc bóng loãng của mình.

"Lần này ta lại đi đâu đây?" Mắt Tề Thạch đầy mờ mịt nhìn chung quanh.

Một đường bị đuổi giết ở man hoang chi địa, dưới cơ duyên xảo hợp, hắn cứu một tiểu bộ lạc bị hung thú tập kích.

Trong tiểu bộ lạc nọ có một tòa Truyền Tống Trận bị hoang phế đã lâu.

Người của bộ lạc nọ chỉ biết Truyền Tống Trận này có thể truyền tống người đến bình nguyên, nhưng truyền tống đến bình nguyên nào, thuộc vương triều nào thì họ không biết.

Chẳng qua muốn khởi động Truyền Tống Trận này cũng không phải dễ dàng như vậy.

Tề Thạch đã trải qua nguy hiểm rất lớn, mới thu thập đủ linh thạch mở ra Truyền Tống Trận.

Nói thật, những ngày tháng ở man hoang chi địa kia

Tuy phần lớn thời gian hắn đều bị man nhân cường đại đuổi giết, nhưng Tề Thạch vẫn cực kỳ hưởng thụ.

Dù sao khác biệt với tu sĩ chỉ dùng pháp thuật công kích, từ trước đến nay man nhân chiến đấu đều là vật lộn thân thể, điểm này là thứ Tề Thạch thích nhất.

Bình Luận (0)
Comment