Đại Boss Tân Thủ Thôn ( Dịch )

Chương 119 - Chương 827 - Pháp Thiên Tượng Địa (1)

Chương 827 - Pháp Thiên Tượng Địa (1)
Chương 827 - Pháp Thiên Tượng Địa (1)

Những ngày sau đó.

Cuối cùng Bộ Phàm cũng được trải nghiệm cái gì gọi là sung sướng và khổ sở song hành.

Bởi vì không bao lâu sau, trong đầu hắn đột nhiên điên cuồng vang lên từng chuỗi nhắc nhở của hệ thống.

【 Khổ Minh Trí gia nhập Bất Phàm tông, khen thưởng: sáu ngàn vạn kinh nghiệm】

【 Lô Hán gia nhập Bất Phàm tông, khen thưởng: năm nghìn vạn kinh nghiệm】

【 Trương Sa Gia nhập Bất Phàm tông, khen thưởng: hai ngàn vạn kinh nghiệm 】

Ban đầu Bộ Phàm còn có chút kích động nho nhỏ.

Đừng nhìn chỉ có mấy trăm hoặc hơn một ngàn vạn kinh nghiệm, hơi ít một chút, nhưng lại thắng ở số lượng nhiều.

Thế nhưng qua nửa canh giờ, Bộ Phàm không còn vui vẻ được nữa.

Bởi vì nhắc nhở của hệ thống cứ liên tục vang lên trong đầu, nó không ngừng lặp đi lặp lại câu nói kia, ai đó bái nhập vào Bất Phàm tông, khen thưởng là bao nhiêu kinh nghiệm.

Hắn chỉ hận không thể đóng chức năng nhắc nhở của hệ thống lại.

Nhưng suy nghĩ thì tốt đẹp còn hiện thực luôn tàn khốc.

Nguyên nhân rất đơn giản.

Thanh thuộc tính không có công năng tắt tiếng.

Dần dần, Bộ Phàm từ còn kích động nho nhỏ chuyển thành mặt mày ủ dột.

Trước kia hắn có bao nhiêu vui mừng khi nghe được tiếng nhắc nhở của hệ thống thì hiện giờ hắn có bấy nhiêu đau khổ.

Tại một khắc này, cuối cùng Bộ Phàm cũng hiểu được cái gì gọi là sung sướng và khổ sở song hành.

Mà cảnh này tự nhiên cũng rơi vào trong mắt Tiểu Mãn đang quét tước vệ sinh.

Lần đầu tiên đó là lúc Tiểu Mãn vừa quét dọn xong nhà chính, đi ra ngoài.

Đập vào mắt nàng ấy là vẻ mặt vui sướng kích động như chiếm được bảo bối gì đó của con cá mặn nọ.

Lần thứ hai, đó là lúc Tiểu Mãn lấy quần áo ra sân phơi nắng.

Con cá mặn nọ đang nằm trên ghế trúc trong sân, đột nhiên vẻ mặt hiện lên biểu cảm sống không còn gì tiếc nuối, ánh mắt ảm đạm không ánh sáng, y như người đang tuyệt vọng với cuộc đời.

Trong vòng một ngày đi từ mừng rỡ cực độ đến đau thương vô cùng.

Rốt cuộc con cá mặn này đã trải qua chuyện gì?

Tiểu Mãn cầm cái chổi, ở dưới mái hiên, mang theo vẻ mặt chứa vài phần tìm tòi nghiên cứu, nhìn chăm chú từng hành động cử chỉ của con cá mặn này.

Không đúng.

Thiếu chút nữa đã quên.

Con cá này, không đúng, người này là phụ thân của nàng ấy!

Ừm!

Nàng ấy có nên tốt bụng đi qua hỏi xem đã xảy ra chuyện gì hay không?

Cũng không phải là nàng ấy quan tâm phụ thân của mình đâu.

Nàng ấy chỉ cho rằng nếu phụ thân của nàng ấy trở nên ngốc nghếch như vậy, chắc chắn khi nương của nàng ấy biết, sẽ rất thương tâm, mà Tiểu Hoan Bảo và Tiểu Hỉ Bảo sẽ biến thành hài tử không phụ thân.

Thế nhưng vấn đề là, nàng ấy nên hỏi thế nào?

Chẳng lẽ qua hỏi.

Người gặp phải khó khăn gì ư?

Không được.

Câu này không phù hợp với thiết lập nhân vật của nàng ấy.

Vẫn nên đi lên phía trước nói. Này, người đang suy nghĩ cái gì đấy?

Nhưng hỏi như vậy dường như không thích hợp cho lắm?

Cảm giác giọng điệu rất xa lạ, rất gượng gạo.

Ngay tại lúc Tiểu Mãn đang rối rắm không biết mình nên hỏi như thế nào, tuy rằng trong đầu Bộ Phàm vẫn luôn vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống, nhưng hắn lại có thể nghe thấy tiếng lòng của Tiểu Mãn.

Nha đầu kia chính là như vậy.

Rõ ràng muốn quan tâm người khác, lại luôn bày ra bộ dáng không tình nguyện, không vui.

Cuối cùng Tiểu Mãn thở sâu, đi lên phía trước nói: "Phụ thân, ta muốn hỏi người..."

Không đợi Tiểu Mãn nói xong, Bộ Phàm đã trả lời trước:"Ngươi đã muốn biết, ta nói cho ngươi, ta sẽ cứu nương của ngươi!"

"Hả?" Vẻ mặt Tiểu Mãn dại ra.

Đột nhiên có chút phản ứng không kịp.

"Phụ thân, người nói cái gì? Cái gì mà ta sẽ cứu nương của ngươi?"

"Không phải vừa rồi ngươi đang muốn hỏi ta, nếu ngươi và nương của ngươi cùng rơi xuống sông, ta sẽ cứu ai à? Câu trả lời của ta là cứu nương của ngươi, bởi vì ngươi là tu sĩ Trúc Cơ kỳ biết bay, còn nương của ngươi không phải! Hơn nữa nương của ngươi còn không biết bơi!"

Hai tay Bộ Phàm ôm ngực, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc nói.

"Sao ta lại hỏi câu đó chứ?” Khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn của Tiểu Mãn tức giận đến đỏ lên.

"Không phải hỏi câu đó ư? Chẳng lẽ ngươi muốn đòi tiền ta? Ta không có tiền, tiền đều ở trong tay nương của ngươi!" Bộ Phàm nhún nhún vai, bộ dáng lực bất tòng tâm.

"Ta cũng không muốn đòi tiền người!" Tiểu Mãn nghiến răng nghiến lợi, nàng ấy đường đường là tu sĩ cảnh giới Giả Đan, muốn tiền thế tục làm cái gì.

"Không hỏi vấn đề rơi xuống sông, cũng không đòi tiền, chẳng lẽ..." Đột nhiên vẻ mặt Bộ Phàm trở nên cổ quái nhìn về phía Tiểu Mãn: "Chẳng lẽ ngươi muốn hỏi có yêu hay không..."

"Thôi không nói chuyện với người nữa, ta muốn đi tắm rửa cho Tiểu Bạch!"

Mặt Tiểu Mãn không chút thay đổi nhưng nàng ấy lại nổi giận đùng đùng kéo cái đuôi tiểu bạch lư ra hậu viện.

Tuy không nghe xong câu tiếp theo nhưng nàng ấy có dự cảm chắc chắn câu nói kế tiếp trong miệng phụ thân của mình không phải thứ gì hay ho.

Sớm biết vậy sẽ mặc kệ người rồi.

"Đói đói đói!" Tiểu bạch lư mở to đôi mắt đầy mong mỏi nhìn về phía Bộ Phàm, phát ra một tiếng rống.

Bình Luận (0)
Comment