"Tiểu di, người không trở về nhà gia gia nãi nãi sao?" Tiểu Hỉ Bảo chớp chớp đôi mắt to đột nhiên hỏi.
"Chẳng lẽ Tiểu Hỉ Bảo không muốn nhìn thấy tiểu di như vậy, muốn cho tiểu di mau rời đi? Trong lòng tiểu di thương tâm khó chịu quá!" Tiểu Ny giả vờ ứa nước mắt nói.
"Tiểu di đừng khóc đừng khó chịu, Tiểu Hỉ Bảo thích tiểu di mà!" Tiểu Hỉ Bảo lắc lắc đầu.
"Tiểu Hỉ Bảo!" Tiểu Ny lại ôm Tiểu Hỉ Bảo vào trong ngực, tình cảm dạt dào nói.
Bộ Phàm cười khổ lắc đầu: "Tiểu Ny, đêm nay muội không quay về, vậy có cần ta nói cho phụ mẫu một tiếng, tránh để bọn họ lo lắng cho muội hay không?"
Tiểu Mãn và Tiểu Hoan Bảo rất hiếu kỳ nhìn qua.
"Không cần nói với bọn họ đâu, ta bị bọn họ đuổi đi rồi. Hiện giờ ta không có nhà để về, chỉ có mọi người chứa chấp ta thôi. Tỷ phu, chắc huynh sẽ không mặc kệ một nữ tử nhỏ bé bất lực lưu lạc đầu đường chứ?" Đôi lông mi thật dài của Tiểu Ny chớp chớp, nàng ấy điềm đạm đáng yêu nói.
"Khoan đã, muội bị đuổi đi?" Bộ Phàm ngắt lời nói.
"Đúng vậy!" Tiểu Ny gật đầu nói.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Bộ Phàm nghi hoặc nói.
"Tất cả là tại Tống Lại Tử. Tỷ phu, lần sau nếu huynh nhìn thấy Tống Lại Tử kia, nhất định phải xả giận thay ta!" Tiểu Ny đột nhiên giận dữ.
"Sao lại có liên quan tới Tống Lại Tử?" Bộ Phàm nghe mà không hiểu gì, hắn nghi hoặc nhìn về phía Đại Ny: "Đại Ny, nàng có biết đã xảy ra chuyện gì hay không?"
"Còn có thể có chuyện gì chứ? Là Tống Lại Tử muốn giới thiệu đối tượng cho Tiểu Ny, phụ mẫu đồng ý nhưng Tiểu Ny không đồng ý!” Đại Ny cười yếu ớt lắc đầu nói.
"Hóa ra nha đầu kia tới nhà ta tị nạn!" Bộ Phàm bật cười nói: "Nói ra thì, đúng là tên Tống Lại Tử kia không thiếu huynh đệ, lại đều cao lớn soái khí, nói không chừng sẽ có người khiến muội vừa lòng?"
Thứ tiêu cục Bất Phàm không thiếu nhất chính là nam nhân, còn là mãnh nam cơ bắp nữa.
"Tỷ phu, huynh đừng trêu ghẹo ta, hiện giờ ta đang rất phiền đó!" Tiểu Ny nằm lên trên bàn, vẻ mặt lập tức trở nên uể oải.
Bộ Phàm và Đại Ny liếc nhau.
Cả hai đều biết lúc này mặc kệ bọn họ nói cái gì, chẳng những Tiểu Ny không nghe vào, thậm chí nàng ấy càng nghe càng phiền lòng, cho nên không tiếp tục nói về vấn đề này nữa.
"Vậy đêm nay muội qua gian phòng của Lục Nhân nghỉ ngơi đi!" Bộ Phàm nói.
"Qua phòng của Lục Nhân ư? Thôi, ta muốn chen chung một phòng với Tiểu Hỉ Bảo!" Đột nhiên Tiểu Ny tỉnh táo tinh thần, ôm Tiểu Hỉ Bảo nói: "Tiểu Hỉ Bảo, đêm nay tiểu di và ngươi ngủ chung nhé, có muốn hay không?"
"Muốn!" Tiểu Hỉ Bảo cất giọng ngọt ngào hỏi.
"Vẫn là Tiểu Hỉ Bảo nhà chúng ta ngoan nhất, thương tiểu di nhất!"
Tiểu Ny ôm Tiểu Hỉ Bảo càng thêm chặt, sau đó nàng ấy nhìn qua Tiểu Mãn bên cạnh, hai mắt sáng lên: "Tiểu Mãn, đêm nay muốn ngủ chung hay không?"
"Không được, ta còn phải tu luyện!"
Tiểu Mãn lắc mạnh đầu, ánh mắt lại không nhịn được dừng ở trước ngực Tiểu Ny.
Nàng ấy cho rằng về sau mình còn có thể tiếp tục phát dục.
Ban đêm, Tiểu Ny và Tiểu Hỉ Bảo ở trong phòng vui cười ầm ĩ.
Mãi cho đến nửa đêm, lúc này Tiểu Ny mới ôm Tiểu Hỉ Bảo dần dần đi vào giấc ngủ.
Mà Tiểu Hỉ Bảo gối đầu lên cánh tay Tiểu Ny, chớp chớp đôi mắt to sau đó nhích đầu mình tới gần khuôn mặt trắng nõn của Tiểu Ny, cũng từ từ nhắm mắt lại.
"Tiểu di, về sau chắc chắn người sẽ gặp được đối tượng mà người thích!"
Buổi sáng hôm sau, Tiểu Ny tự mình chải búi tóc đáng yêu cho Tiểu Hỉ Bảo, sau đó cùng Tiểu Hỉ Bảo vô cùng vui vẻ ra khỏi phòng.
Lúc này, Bộ Phàm đã nấu xong món cháo ngô thịt nạc và bưng ra ngoài, mà Đại Ny đang cầm bát đũa theo sau.
"(╯▽╰) thơm quá ~~ nha, vẫn là tỷ phu lợi hại, lên được phòng khách, xuống được phòng bếp. Tỷ, ta giúp tỷ cầm chén."
Tiểu Ny động tác nhanh nhẹn giúp Đại Ny cầm chén đặt lên bàn.
"Đã là người lớn rồi còn không chững chạc!" Đại Ny bật cười giáo huấn nói.
"Ta chỉ không chững chạc khi ở trước mặt đại tỷ thôi, còn ở bên ngoài, ta chính là Lý đại đông gia, Lý lão bản với tư thế oai hùng hiên ngang đó!" Tiểu Ny ngũ quan tinh xảo, tự tin ưỡn cao bộ ngực sữa.
Tiểu Mãn ngồi trước bàn ánh mắt ngắm ngắm, lại cúi đầu nhìn một lúc, lập tức yên lặng múc một bát cháo thịt nạc, thành thật ăn.
Hóa ra hung hữu thành trúc(*) có ý thế này!
(*) câu này nghĩa bóng là trong lòng đã tưởng tượng ra cây trúc từ trước khi vẽ, còn Tiểu Mãn hiểu theo nghĩa đen là có bộ ngực như cây trúc.
Bộ Phàm thiếu chút nữa đã bị tiếng lòng của Tiểu Mãn làm cho tức cười.
"Tiểu Mãn, không phải người tu tiên các ngươi sẽ không đói bụng sao? Sao ngươi còn muốn ăn cơm?" Bỗng nhiên Tiểu Ny hiếu kỳ nói.
Giờ phút này Tiểu Hỉ Bảo đã ăn xong một chén cháo thịt nạc lớn, ngẩng đầu lên, chớp chớp đôi mắt to sáng ngời.
Chắc không phải đang nói nàng ấy đâu!