Ngày hôm sau, Đại Ny vẫn tới xưởng xà phòng như thường lệ.
Còn Tiểu Hỉ Bảo, sau khi nàng ấy xua tay nói lời từ biệt với Bộ Phàm, đã ngồi lên lưng con cóc tới học đường chơi.
Đường Thanh Sơn và Đường Tiểu Ngọc ăn xong điểm tâm, nói một câu chào hỏi với Bộ Phàm và đi vào thư phòng ra sức học hành.
Bởi vì trong đầu không còn tiếng nhắc nhở liên tục không ngừng của hệ thống, não của Bộ Phàm lập tức trở nên im lặng hơn rất nhiều.
Hay rồi, rốt cục Bộ Phàm cũng có thể yên ổn nhàn nhã nằm thẳng.
Cũng không bao lâu sau, đột nhiên Bộ Phàm phát hiện ra mình có chút không quá quen loại cảm giác đặc biệt im lặng này.
Có phải hình như hắn hơi không tự trọng hay không?
Lúc trước chỉ hận tiếng nhắc nhở của hệ thống ngừng lại nhanh một chút, tới hôm nay rốt cục nó cũng ngừng rồi, vậy mà hắn lại nhớ nó?
Quả nhiên, chỉ có đến lúc mất đi mới hiểu được trân trọng!
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại.
Tuy tiếng nhắc nhở của hệ thống không ngừng vang lên trong đầu, có chút đáng ghét nhưng nó lại khiến hắn từ Đại Thừa hậu kỳ đột phá đến đại viên mãn.
Nếu đổi thành tốc độ tích lũy kinh nghiệm trước kia, ít nhất cũng cần vài năm thời gian mới có hi vọng đột phá.
Có khi mấy năm còn là rất nhanh đó.
Bỗng nhiên, trong đầu Bộ Phàm hiện lên một ý niệm.
"Thuần Dương cung nhập vào Bất Phàm tông đã khiến ta đột phá tới Đại Thừa đại viên mãn, nếu hiện giờ lại nhập thêm một cái tiên môn, không phải rất nhanh có thể đột phá đến Độ Kiếp kỳ? Lại nhập tiếp vài cái nữa, không phải có thể thành Tiên?"
Hai mắt Bộ Phàm sáng ngời, đột nhiên trong lòng có chút kích động nho nhỏ thế nhưng sau đó hắn lại lắc đầu.
"Tuy ý tưởng rất tốt đẹp nhưng thực hiện lại không quá khả thi."
"Dù sao cũng không có người nào cam tâm tình nguyện cho người khác sử dụng, càng đừng nói tới đám chưởng môn, đại trưởng lão của những môn phái tu tiên, bọn họ đã sớm quen đứng ở vị trí cao cao tại thượng rồi."
Tuy Bộ Phàm cũng muốn tu vi nhanh chóng tăng lên, như vậy mới có năng lực bảo hộ thê nhi, nhưng có một số việc lại không gấp được.
Thời gian qua thật sự nhanh.
Mặt trời dần dần xuống núi.
Đại Ny từ xưởng xà phòng trở về, nhưng nàng còn dẫn theo một người khác.
Người này không phải ai khác, đúng là Tiểu Ny.
"Tiểu di, sao người lại tới đây?" Tiểu Hỉ Bảo vốn đang nằm lên bàn đá vẽ gì đó, vừa thấy Tiểu Ny đến, lập tức rất vui vẻ chạy đến trước mặt Tiểu Ny.
"Đương nhiên vì nhớ Tiểu Hỉ Bảo!" Tiểu Ny cưng chiều ôm Tiểu Hỉ Bảo vào trong ngực.
"Ta cũng nhớ tiểu di!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Hỉ Bảo cười cực ngọt ngào.
Tiểu Mãn vừa rời khỏi phòng, cũng có chút ngoài ý muốn.
Nàng ấy chưa kịp nói cái gì, Tiểu Ny đã mừng rỡ bổ nhào tới trước mặt Tiểu Mãn, lại dùng một tay ôm Tiểu Mãn vào trong ngực.
"Tiểu Mãn nhà chúng ta lại đẹp hơn rồi!"
Đầu Tiểu Mãn chôn ở nơi mềm mại, đàn hồi lại thoang thoảng hương thơm của Tiểu Ny.
"Hoá ra là Tiểu Ny đến, muội và tỷ của muội cứ nói chuyện đi, đồ ăn sẽ xong rất nhanh." Bộ Phàm đang nấu cơm trong phòng bếp lại nghe thấy bên ngoài có động tĩnh. Hắn vừa đi ra ngoài thấy người đến là Tiểu Ny thì cười nói.
"Đã lâu không được ăn món tỷ phu làm, đương nhiên ta phải nhấm nháp thật cẩn thận!"
Tiểu Ny buông cánh tay đang ôm Tiểu Mãn ra.
Tiểu Mãn lập tức thở hổn hển, ánh mắt không nhịn được ngắm hai ngọn núi mới ép nàng ấy không thở được kia. Sau đó Tiểu Mãn lại cúi đầu tự nhìn mình, bắt đầu tự ti.
Kiếp trước, khẳng định là lúc còn nhỏ dinh dưỡng không đầy đủ gây nên.
Như vậy kiếp này không thể nghi ngờ phải...
Ánh mắt Tiểu Mãn lại ngắm Đại Ny.
"Tiểu Mãn, làm sao vậy?" Đại Ny chú ý tới ánh mắt Đại Ny, cười yếu ớt nói.
"Không sao cả!" Tiểu Mãn lắc mạnh đầu, bầu sữa lớn thế kia, khẳng định nguyên nhân không phải do mẫu thân xinh đẹp.
Như vậy…
Ánh mắt Tiểu Mãn lập tức dừng trên người Bộ Phàm, trong nháy mắt chân tướng đã rõ ràng.
Đúng vậy.
Khẳng định là như vậy.
Bộ Phàm vừa định quay về phòng bếp làm việc, bỗng nhiên nghe thấy tiếng lòng của Tiểu Mãn, thiếu chút nữa hắn đã phun nước miếng ra khỏi miệng.
Không hiểu tại sao tự dưng lưng hắn lại cõng nồi rồi?
Rất nhanh, cơm chiều đã nấu xong.
Bộ Phàm giới thiệu hai người Đường Thanh Sơn và Đường Tiểu Ngọc cho Tiểu Ny.
Tiểu Ny gật đầu, thế nhưng khi nàng ấy nghe nói Đường Thanh Sơn và Đường Tiểu Ngọc đang đọc sách cùng Tiểu Hoan Bảo, trong lòng nàng ấy khó tránh khỏi có chút kinh ngạc.
"Đại tỷ, hai đệ tử của tỷ phu đọc sách cùng Tiểu Hoan Bảo không xảy ra chuyện gì ư?" Tiểu Ny lập tức ghé vào bên tai Đại Ny nhỏ giọng hỏi.
"Không sao cả!" Đại Ny cười yếu ớt nói.
"Kỳ quái vậy!"
Ánh mắt Tiểu Ny có chút cổ quái, nhìn hai người Đường Thanh Sơn và Đường Tiểu Ngọc một chút, không nghĩ ra nguyên cớ, cũng không cần nghĩ nhiều.
Chờ đến khi ăn xong cơm chiều, Đường Thanh Sơn và Đường Tiểu Ngọc cũng cáo từ rời đi, trong sân chỉ còn người một nhà Bộ Phàm ngồi hóng gió uống trà.