"Ý tưởng này rất hay!" Từ đáy lòng, Lý phụ rất yên tâm về cách làm việc của đại nữ tế nhà mình.
"Vậy đành làm phiền đại nữ tế ngươi. Còn hiện giờ, điều khiến chúng ta lo lắng nhất cũng chỉ còn một mình Tiểu Ny, chỉ cần Tiểu Ny tìm được nơi xứng đáng để trao thân gửi phận, lại sinh vài hài tử, dù ta và phụ thân ngươi xuống phía dưới, cũng có thể nở nụ cười!"
Lý Triệu Thị đã lo lắng đến tiều tụy, bà có bốn khuê nữ, ba khuê nữ đều tìm được bến đỗ không tồi, chỉ còn một mình tiểu khuê nữ vẫn một mực không chịu. Đây chính là chuyện khiến bà lo lắng mãi không thôi.
"Nương, hiện giờ người và phụ thân còn rất trẻ, đừng nói mấy lời mang điềm gở này. Về sau hai người còn phải gặp tằng ngoại tôn (chắt) mà!" Bộ Phàm cười trấn an.
"Đúng vậy đúng vậy, Tiểu Mãn, Tiểu Hỉ Bảo còn chưa lập gia đình, về sau ta còn phải chứng kiến các nàng lập gia đình sinh hài tử!" Lý Triệu Thị cười để lộ tình cảm hòa ái thân thiết.
"Ngoại bà, có phải vừa rồi người nhắc tới ta hay không?" Lúc này, Tiểu Mãn và Tiểu Hoan Bảo bưng trà cụ từ bên ngoài đi đến, vẻ mặt Tiểu Mãn đầy hiếu kỳ nói.
"Đúng vậy, ngoại bà đang suy nghĩ về sau ai sẽ là người có phúc khí mà cưới được Tiểu Mãn nhà chúng ta!" Lý Triệu Thị hòa ái cười nói.
Vẻ mặt Tiểu Mãn lập tức trở nên rối rắm.
Sau đó, Bộ Phàm lại cùng Lý Triệu Thị, Lý phụ nói chuyện phiếm một lát, tới lúc này, Lý phụ và Lý Triệu Thị mới bình tĩnh đi về.
Bộ Phàm và Tiểu Mãn, Tiểu Hoan Bảo đưa Lý phụ và Lý Triệu Thị ra ngoài cửa, nhìn hai người lên xe ngựa, chậm rãi rời đi.
"Phụ thân, ngoại công và ngoại bà tìm người muốn nói chuyện gì vậy?" Tiểu Mãn đứng bên cạnh nhìn về phía hắn.
"Ngươi muốn biết?" Bộ Phàm cười nói.
"Người không nói ta cũng có thể đoán được, có phải vì chuyện tiểu di hay không?"
Tiểu Mãn mở miệng than thở: "Ta nghĩ mà không rõ, vì sao ngoại công ngoại bà nhất định phải ép tiểu di lập gia đình? Một mình không tốt sao? Muốn làm gì thì làm nấy. Phụ thân, người nói xem có đúng hay không?"
"Ngươi cảm thấy mình hỏi một nam nhân đã kết hôn về vấn đề này có thích hợp không?" Bộ Phàm dở khóc dở cười.
"Ừm, có đạo lý, hỏi một người từ nhỏ đã nhớ thương cải trắng nhỏ nhà người khác đúng là không thích hợp!" Tiểu Mãn gật đầu phụ họa.
"Nha đầu kia, ngươi nói chuyện sao cứ thích xỏ xiên như vậy? Cứ như vậy về sau có khả năng không gả được ra ngoài đâu!" Bộ Phàm cười đưa tay xoa xoa đầu Tiểu Mãn.
"Lập gia đình là chuyện của phàm nhân, ta là tu sĩ, không cần!" Tiểu Mãn lắc đầu.
"Tu sĩ cũng cần tìm đạo lữ mà!" Bộ Phàm cười nhạt nói.
"Ha hả, đạo lữ trong Tu Tiên giới cũng không phải phu thê, mà là người cùng chung chí hướng, cùng sinh cùng tử cùng nhau tu hành!" Tiểu Mãn hừ nhẹ một tiếng, giải thích.
"Ừm, nói cách khác đạo lữ có thể là khác giới, cũng có thể là cùng giới?" Bộ Phàm sờ sờ cằm.
"Không quá ngốc, chính là ý tứ này!" Tiểu Mãn gật đầu nói.
"Vậy ngươi và Phạm Tiểu Liên có phải là đạo lữ hay không?" Bộ Phàm như cười như không nói.
"Ta cảm thấy nụ cười của người rất cổ quái. Còn nữa ta và nàng ấy không phải đạo lữ, nàng ấy chính là người hầu nhỏ của ta!" Tiểu Mãn giải thích.
"Không phải đạo lữ ư?" Bộ Phàm chắp hai tay, nhìn về hướng tiểu trấn xa xa: "Nhưng vì sao ta lại ngửi được mùi hoa bách hợp?"
"Có ư? Thời điểm này không có hoa bách hợp mà?" Cái mũi Tiểu Mãn ngửi ngửi, nhưng chẳng thấy mùi hoa gì.
Bộ Phàm bất đắc dĩ nhìn Tiểu Mãn một chút, hắn lắc đầu, lo lắng thật nha!
Chạng vạng, Tiểu Ny và Tiểu Hỉ Bảo ở bên ngoài chơi đùa y như tiểu hài tử.
Mà Bộ Phàm lại vào phòng bếp nói cho Đại Ny nghe chuyện Lý phụ và Lý Triệu Thị tới đây.
"Phu quân, chàng khuyên bảo rất đúng. Quả thật về chuyện của Tiểu Ny, phụ mẫu không thể làm quá gấp!" Đại Ny gật đầu đồng ý.
"Nàng xem ta ra sức thuyết phục phụ mẫu như vậy, có phải nên đặc biệt khen thưởng hay không?" Bộ Phàm vác tấm da mặt dày tiến lại gần thê tử nhà mình, cười nói.
"Hả, chàng muốn đặc biệt khen thưởng gì?" Đại Ny khẽ cười nói.
"Hôn một cái, thế nào?" Bộ Phàm đưa mặt mình lại gần mặt Đại Ny.
"Sắp ăn cơm đó!" Đại Ny cho hắn một cái nhìn đầy giận dữ, lấy tay đẩy hắn ra.
"Quả nhiên tình yêu rồi sẽ dần dần biến mất!" Bộ Phàm lắc đầu thở dài.
"Buổi tối!" Đại Ny bật cười nói.
"Buổi tối hả?" Bộ Phàm sờ sờ cằm, do dự nói: "Vậy phải xem ta có vui hay không đã?"
"Chàng không vui hả? Thế thì đúng lúc thật, đêm nay chàng vào thư phòng ngủ, Tiểu Ny ngủ cùng ta!" Đại Ny nhàn nhạt cười.
"Phu nhân tha mạng!"
"Chàng nghĩ cái gì thế? Ta chỉ muốn một mình tâm sự với Tiểu Ny ít lời bí mật thôi!"
"Vậy cũng không được!"
Vào đêm, Bộ Phàm không tới thư phòng ngủ, mà ôm chăn qua chen chúc với Tiểu Hỉ Bảo.
"Phụ thân, người chọc mẫu thân giận dữ rồi?" Tiểu Hỉ Bảo nghiêng mình, nhìn Bộ Phàm, nhỏ giọng thì thào.
"Không có nha, Tiểu Hỉ Bảo, sao ngươi lại hỏi như vậy?"
Bộ Phàm cũng nghiêng mình, đối diện với Tiểu Hỉ Bảo, nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Tiểu Hỉ Bảo, hắn cười nói.