Nhưng mà rất rõ ràng là hệ thống căn bản không biết cái gì gọi là nhẫn tâm.
"Không được, ta đã tầm thường tới bốn mươi năm, ta không thể tiếp tục như vậy được. Thế giới lớn nhường nào, ta muốn đi xem!" Trong hình ảnh, giọng nói của "hắn" vẫn bình thản như trước.
"Chó má thế giới lớn nhường nào!" Bộ Phàm chửi ầm lên, bỗng nhiên, hắn ý thức được cái gì.
Hắn uỷ thác quản lý thời gian là một canh giờ, cũng chính là hai giờ.
Nếu mấy người Đại Ny có thể kéo dài thời gian để "hắn" ở lại đây hai giờ, không phải có thể ngăn cản hệ thống rời khỏi tiểu trấn ư?
Nghĩ vậy, sắc mặt Bộ Phàm lập tức trở nên vui vẻ.
Đúng vậy.
Chỉ cần nói một chút chuyện nhà, kéo dài được hai giờ.
Là hắn có thể đi ra ngoài rồi.
Thế nhưng khiến Bộ Phàm trăm triệu lần không nghĩ tới chính là.
"Vậy chàng đi ra ngoài nhớ chú ý an toàn!" Bỗng nhiên, Đại Ny vẫn một mực im lặng, cuối cùng cũng mở miệng.
Bộ Phàm há hốc mồm.
Hắn còn cho rằng kiểu gì Đại Ny cũng phải giữ lại, nhưng ai ngờ Đại Ny căn bản không hề giữ lại, nàng còn đồng ý cho "hắn" rời khỏi tiểu trấn.
"Nương?"
"Đại tỷ?"
Tiểu Mãn và Tiểu Ny đều hướng vẻ mặt kinh ngạc nhìn Đại Ny.
"Chuyện này có gì kỳ quái? Vừa rồi phụ thân ngươi, tỷ phu ngươi đã nói chàng muốn đi ra bên ngoài nhìn xem. Nhiều năm qua như vậy, chàng vẫn luôn tận tâm hết sức vì tiểu trấn, cho tới bây giờ vẫn chưa từng rời khỏi nơi đây. Hiện giờ chàng muốn rời đi thì cứ để chàng đi đi!"
Đại Ny nhàn nhạt cười, nhưng Bộ Phàm vẫn có thể mơ hồ cảm nhận được trong mắt Đại Ny tràn đầy không nỡ.
Bộ Phàm đau lòng.
Tính tình của Đại Ny chính là như vậy.
Quá khéo hiểu lòng người.
Chỉ cần hắn quyết định, lúc bình thường Đại Ny luôn ủng hộ hắn.
Thế nhưng giờ phút này, người bên ngoài không phải hắn mà!
"Phụ thân, ta ủng hộ người. Trước kia người thường dạy ta, nam tử hán phải đỉnh thiên lập địa!" Tiểu Hoan Bảo khích lệ nói.
Bộ Phàm hộc máu.
Đây là câu lúc trước hắn khuyên bảo Tiểu Hoan Bảo.
Không nghĩ tới giờ khắc này, lại thành dùng đá đập chân mình?
"Ta cũng ủng hộ phụ thân!" Tuy rằng Tiểu Hỉ Bảo rất không nỡ nhưng nàng ấy vẫn ủng hộ.
Bộ Phàm khóc không ra nước mắt.
Có những hài tử nghe lời hiểu chuyện như vậy, vì sao hắn lại muốn khóc chứ?
"Vậy ta đi đây!"
Trong hình ảnh "hắn" với vẻ mặt không chút thay đổi, đứng dậy muốn đi ra bên ngoài.
"Tiểu Mãn, ngăn hắn lại đi!" Bộ Phàm chỉ có thể ký thác hy vọng ở trên người Tiểu Mãn.
Thế nhưng Tiểu Mãn vẫn ngồi yên ở nơi đó không nhúc nhích, khiến hắn sốt ruột không chịu nổi.
"Phụ thân!" Đột nhiên, Tiểu Mãn gọi "hắn" lại.
Bộ Phàm kích động.
Cuối cùng Tiểu Mãn cũng muốn ra tay rồi.
"Chuyện gì?" Trong hình ảnh, "hắn" ngừng chân một chút rồi quay đầu lại nói.
"Đừng chết ở bên ngoài!" Tiểu Mãn nhẹ giọng nói.
Bộ Phàm ngơ ngác.
Sao không nói nhiều thêm vài câu?
"Yên tâm, ta sẽ không dễ dàng chết ở bên ngoài "
Trong hình ảnh, "hắn" gật đầu, nhấc chân đi ra bên ngoài.
"Đúng là barbecue!" Bộ Phàm ủ rũ.
Một khi ra bên ngoài "hắn" sẽ ngự không phi hành, dù hiện giờ chỉ còn hơn một tiếng nhưng cũng đủ để hắn độn đi không biết bao xa.
Hơn nữa hắn dám cam đoan vừa ra khỏi tiểu trấn, chắc chắn sẽ gặp phải phiền toái.
Đừng hỏi hắn vì sao biết.
Tiểu thuyết đều viết như vậy mà.
"Trấn trưởng, ngươi đang muốn đi đâu?"
Đột nhiên, trong hình ảnh "hắn" vừa đi ra ngoài sân, lại đụng phải Tống Lại Tử mới bước vào.
"Ta phải rời khỏi tiểu trấn!" Trong hình ảnh "hắn” đáp lại.
"Cái gì? Trấn trưởng, sao ngươi đột nhiên muốn rời khỏi tiểu trấn? Ngươi đi rồi, ngươi bảo ta phải sống như thế nào?" Vừa nghe xong, vẻ mặt Tống Lại Tử đã thay đổi lớn, đối phương lập tức kích động ôm lấy đùi "hắn", giống như sợ "hắn" sẽ bay đi mất vậy.
Cảnh này, khiến Bộ Phàm xem đến ngây người.
Hắn không thể tin nổi, người cố hết sức giữ hắn lại chính là Tống Lại Tử?
"Buông tay, ta rời khỏi tiểu trấn là vì theo đuổi giấc mộng của ta!" Trong hình ảnh "hắn" vẫn cất giọng bình thản như trước.
"Ta không cần, trấn trưởng, có phải ta làm không tốt hay không? Ta có thể sửa. Cho dù ngươi không nể mặt ta, cũng phải để ý tới mấy hài tử trong nhà. Bọn chúng còn nhỏ, bọn chúng không thể không có phụ thân!"
Trên mặt Tống Lại Tử giàn giụa nước mắt nước mũi, tựa như một vị thê tử sắp bị trượng phu vứt bỏ, đang ở nơi đó hèn mọn cầu xin.
Bộ Phàm: "..."
Cái gì mà để ý tới mấy hài tử trong nhà?
Lời này không phải nên do Đại Ny nói ư?
Sao lại thành Tống Lại Tử?
"Trấn trưởng, ngươi nói cho ta nghe, có phải ngươi đã xảy ra vấn đề gì không? Hay là ngươi bị ai đó, hoặc chuyện gì đó ép buộc, bằng không ngươi sẽ không rời khỏi tiểu trấn đâu?" Bỗng nhiên Tống Lại Tử đoán được cái gì.
Bộ Phàm thật sự rất muốn bấm like cho Tống Lại Tử.
Ai nói Tống Lại Tử ngốc?
Người này cực kỳ tinh ý nha.
"Buông tay, không ai bắt buộc ta, là ta tự nguyện!" Trong hình ảnh "hắn" vẫn có vẻ mặt không chút thay đổi nói.
"Ta không tin ta không tin, trừ phi ngươi lấy ra chứng cớ!" Tống Lại Tử ôm đùi "hắn", lắc mạnh đầu.