Đại Boss Tân Thủ Thôn ( Dịch )

Chương 132 - Chương 840 - Lão Tống Diễn Sâu (1)

Chương 840 - Lão Tống Diễn Sâu (1)
Chương 840 - Lão Tống Diễn Sâu (1)

Đột nhiên, một tiếng nhắc nhở không cảm xúc vang lên trong đầu.

Rời khỏi tiểu trấn?

Bộ Phàm phản ứng lại, lập tức chửi ầm lên.

"Đậu xanh, không nghĩ tới hệ thống càng thêm vô sỉ!"

Hắn không ngờ được nhiệm vụ đầu tiên hắn nhận khi uỷ thác quản lý lại là rời khỏi tiểu trấn.

Nếu bảo chuyện này không liên quan tới hệ thống, có nói thế nào Bộ Phàm cũng không tin.

Chỉ sợ đây là cái bẫy mà hệ thống đã sắp đặt từ rất lâu rồi.

Chỉ chờ đến lúc này thôi.

"Chúa tể Voldermort(), lão âm phê(*)!" Bộ Phàm nghiến răng nghiến lợi.

(*) Chỉ một người chơi game nằm trên bãi cỏ hoặc ngọn đồi nào đó để tấn công bất ngờ những người chơi đi qua.

(**) Thuật ngữ game, có nghĩa là giả heo ăn thịt hổ,

Đừng nghĩ chỉ có hai giờ, nhưng lấy tu vi của hắn, dùng trạng thái tốc độ cao nhất, không biết trong hai giờ đó có thể đi được bao xa.

"Barbecue(*)!" Đầu Bộ Phàm bắt đầu đau từng cơn.

(*) Barbecue: trong thuật ngữ game, có nghĩa là kết thúc rồi.

Hắn đã dự cảm ra những gì tiểu trấn gặp phải rồi.

Chỉ sợ hắn vừa rời đi không bao lâu.

Sẽ gặp phải phiền toái, bước đầu chính là nhìn hắn ngứa mắt muốn diệt khẩu.

Sau đó sẽ gặp được một tuyệt thế mỹ nhân lẻ loi bị đuổi giết.

Tuyệt thế mỹ nhân này hoặc là đối tượng truyền thừa được đại lão giáo phái nào đó thương yêu nhất, hoặc là Công chúa Quận chúa của vương triều nào đó.

Tiếp theo, hắn bị nhân vật phản diện ngốc nghếch ghen tỵ, trào phúng.

Sau đó, hắn sẽ phải đối mặt với một đám thế lực đuổi giết.

Bắt đầu rập khuôn theo con đường của Hàn Cương, Tề Thạch.

Đừng nói chỉ hai giờ không thể diễn ra nhiều chuyện như vậy được.

Trong suy nghĩ của Bộ Phàm, hai giờ là quá đủ để bị đuổi giết mấy lần rồi.

Từ từ.

Bỗng nhiên, Bộ Phàm chú ý tới phần nhắc nhở bàng quan hiện lên ngay góc trái trên cùng của giao diện hình thức ủy thác quản lý.

Hiển nhiên hắn quá hiểu cái từ bàng quan này có nghĩa là gì.

Hắn nhanh chóng lựa chọn bàng quan.

Hư không trước mắt bỗng nhiên hiện lên một màn ảnh.

Khung cảnh trên đó chính là phòng chính của hắn.

Trong phòng chính, không những có hắn, còn có Đại Ny, Tiểu Ny, Tiểu Mãn, Tiểu Hỉ Bảo, Tiểu Hoan Bảo.

Bộ Phàm nghi hoặc.

Làm cái gì vậy?

Đây là gặp nhau trước khi ly biệt ư?

Trong nhà chính.

Vẻ mặt Tiểu Mãn mơ hồ không hiểu.

Vừa rồi phụ thân cá mặn vốn đang ở trong sân bỗng nhiên lại muốn triệu tập cả nhà bọn họ, tuyên bố phải rời khỏi tiểu trấn, truy tìm giấc mộng đã tắt từ lâu.

Phụ thân cá mặn có giấc mộng ư?

"Phụ thân, sao đột nhiên người lại muốn rời khỏi tiểu trấn? Làm thế này không giống tác phong của người?" Tiểu Mãn đầy nghi hoặc nhìn Bộ Phàm với vẻ mặt không chút thay đổi trước mắt, nàng ấy có cảm giác hôm nay phụ thân cá mặn uống nhầm thuốc rồi.

Trong hình thức ủy thác quản lý.

Bộ Phàm nhìn thấy cảnh này, không nhịn được liên tục gật đầu.

Không hổ là khuê nữ của hắn.

Liếc mắt một cái đã nhìn ra người trước mắt là hàng giảm hàng kém chất lượng rồi.

"Đúng vậy, đại tỷ phu, sao đang yên đang lành huynh lại muốn rời đi nha? Chẳng lẽ huynh nỡ bỏ mặc tỷ của ta và ba hài tử ư?” Tiểu Ny bên cạnh cũng có chút khó hiểu, lập tức khuyên nhủ.

"Tất cả những chuyện trước đây là không thể thay đổi, nhưng hiện giờ ta chỉ muốn thay đổi tương lai, ta không muốn tiếp tục lãng phí thời gian như vậy nữa. Ta phải rời khỏi nơi này, theo đuổi cuộc đời thuộc về ta!"

Trong hình ảnh "hắn" cất giọng cực kỳ bình thản, thậm chí có thể nói là không hề dao động, y hệt đang máy móc nhại lại vậy.

Bộ Phàm nhíu mày.

Tuy hắn rất rõ ràng mục đích của hệ thống là rời khỏi tiểu trấn, nhưng dùng loại lý do này không khỏi quá tàn nhẫn, quá làm tổn thương người khác.

Cái gì gọi là không muốn tiếp tục lãng phí thời gian như vậy nữa?

Nói như vậy khác nào bảo tất cả những chuyện xảy ra giữa hắn và Đại Ny lúc trước đều là đang lãng phí thời gian?

Đột nhiên Bộ Phàm cảm thấy khẩn trương, hắn lập tức nhìn hình ảnh Đại Ny.

Đôi mắt đẹp của Đại Ny vẫn bình tĩnh như nước.

Nhưng Đại Ny càng bình tĩnh, trong lòng hắn càng cảm thấy khó chịu.

"Vậy nương thì sao? Người phửi mông chạy lấy người, bỏ lại một mình nương ở đây sao?" Khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn của Tiểu Mãn cực kỳ giận dữ.

【 Đại tra nam, quả nhiên là đại tra nam, cuối cùng cũng bại lộ bản tính, lại muốn vứt bỏ mẫu thân xinh đẹp, quá đáng giận 】

【 Quá thiệt thòi cho ta còn tưởng người đã thay đổi 】

Trong đầu đột nhiên vang lên âm thanh bất mãn còn mang theo vài phần ấm ức của Tiểu Mãn.

Bộ Phàm một lời khó nói mà.

Nhưng vì sao hắn đang ở trong hình thức ủy thác quản lý lại vẫn có thể nghe thấy tiếng lòng của Tiểu Mãn?

"Thật có lỗi, ta có chuyện quan trọng phải làm!" Trong hình ảnh "hắn" đang ôm ấp sự áy náy nhìn về phía Đại Ny.

"Phụ thân, không cần đi có được không?" Tiểu Hỉ Bảo bỗng nhiên đi tới trước mặt, mở to đôi mắt ngập nước nhìn "hắn".

Tim Bộ Phàm muốn tan ra.

Hệ thống, ngươi có thể nhẫn tâm từ chối lời thỉnh cầu của một tiểu cô nương đáng yêu như vậy không?

Bình Luận (0)
Comment