Tống Lại Tử ngẩng đầu nhìn "hắn", cực kỳ kích động nói: "Còn nữa, chẳng lẽ ngươi đã quên đêm hôm đó ngươi đã làm cái gì với ta rồi?"
Bộ Phàm hộc máu.
Đổi lại là hắn đã sớm một cước đá bay Tống Lại Tử rồi.
Cái gì mà bao nhiêu gian nan khổ sở, bọn họ có cái rắm gian nan khổ sở!
Còn đêm hôm đó là cái quỷ gì?
Hắn làm cái gì?
Bình tĩnh bình tĩnh.
Tất cả là vì ngăn cản "hắn".
Bộ Phàm lập tức hướng ánh mắt nhìn về phía Đại Ny.
Giờ phút này đôi mắt đẹp của Đại Ny vẫn bình tĩnh như nước.
Nhưng Tiểu Ny và Tiểu Mãn đang đứng bên cạnh Đại Ny, lại có vẻ mặt đầy nghi hoặc nhìn Tống Lại Tử một chút, lại nhìn “hắn" một chút, sau đó nghi hoặc đã chuyển thành cực kỳ cổ quái.
Tuy Bộ Phàm không rõ ràng hai nha đầu này đang nghĩ cái gì lắm, nhưng khẳng định là không hay ho gì.
Mà Tiểu Hỉ Bảo và Tiểu Hoan Bảo lại chớp chớp đôi mắt to, khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ không biết gì.
Bọn họ còn vậy, càng đừng nói tới "hắn" trong hình ảnh.
Giờ phút này "hắn" trong hình ảnh đột nhiên im lặng không nói.
Bộ Phàm cảm giác hơn phân nửa là bị đơ máy rồi.
Dù sao loại người thường xuyên ra bài không theo kế hoạch như Tống Lại Tử này, người bình thường còn không phản ứng kịp, càng đừng nói tới một cái hệ thống không có cảm tình.
"Ta làm cái gì với ngươi?" Lúc này, trong hình ảnh "hắn" mở miệng dò hỏi.
"Đêm hôm đó, ngươi không từ chối ta. Đêm hôm đó, ngươi làm tổn thương ta. Đêm hôm đó, khuôn mặt ta đẫm nước mắt. Đêm hôm đó, ta cho ngươi uống rượu..."
Đột nhiên, Tống Lại Tử hát vang lên, ca từ tiết tấu vang dội như đọc thuộc lòng, nội dung này rất quen thuộc nhưng lại mang theo vài phần xa lạ.
Bộ Phàm run rẩy một cái, lập tức phản ứng lại.
Không phải đây là bài hát hắn từng dạy Tống Lại Tử sao?
Lúc ấy hắn còn chưa thành thân với Đại Ny, Tống Lại Tử đến tìm hắn uống rượu, bọn họ vừa uống rượu vừa hát khúc ca này, hát cả một đêm.
Đây là một bài ca lái xe từng bị tẩy chay, cấm bày bán.
Bộ Phàm khóc không ra nước mắt.
Hắn cảm giác dù bây giờ mình có ra ngoài, thì thanh danh của hắn cũng bị Tống Lại Tử hủy hoại rồi.
Hắn nhìn Tiểu Ny và Tiểu Mãn sau khi nghe ca từ này, sắc mặt đột nhiên trở nên đầy phức tạp.
Kể cả Đại Ny, vẻ mặt vẫn luôn bình tĩnh như nước, tới bây giờ còn có thêm biểu cảm biến hóa vi diệu.
Không có từ chối.
Thương tổn.
Khuôn mặt đầy nước mắt.
Rốt cuộc đêm hôm đó đã xảy ra chuyện gì?
Tống Lại Tử vẫn đang hát.
"Đây không phải tình cờ, cũng không phải mong ước. Đây là trời cao đã sắp xếp cho chúng ta gặp nhau, không tin nước mắt, không tin thay đổi, chỉ tin tưởng vững chắc vào tình kết(*) lẫn nhau..."
(*) một thuật ngữ tâm lý học đề cập tới một loại trạng thái tâm lý xúc động mãnh liệt mà vô ý thức hoặc một loại tổ hợp quan trọng nhưng vô ý thức.
Bộ Phàm rất muốn bắt Tống Lại Tử câm mồm lại, đừng hát nữa.
Thế nhưng Tống Lại Tử càng hát càng hứng khởi, âm thanh cũng càng lớn hơn.
Bộ Phàm có một loại xúc động muốn hệ thống nhanh chóng chạy đi.
Bởi vì nếu còn tiếp tục nghe, chắc hắn sẽ điên mất.
Hát bài gì không hát?
Lại hát bài ca này?
Cuối cùng giọng hát của Tống Lại Tử dần dần thấp xuống.
"Đêm hôm đó, ta không chịu nổi đã trở về chỗ cũ!"
Âm thanh mang theo vài phần cảm thương phiền muộn, còn có một tia hoài niệm những gì đã kết thúc.
"Đại tỷ, tỷ phu thật sự từng làm tổn thương lão Tống? Khó trách vừa rồi tỷ phu muốn đi, lão Tống lại phản ứng lớn như vậy. Hóa ra giữa hai người bọn họ có mối liên quan nào đó mà chúng ta không biết!" Tiểu Ny bày ra bộ dáng giật mình chợt hiểu.
Tiểu Mãn cũng có vẻ mặt hoàn toàn hiểu thấu.
Đột nhiên Bộ Phàm có một loại cảm giác dù nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.
"Nha đầu kia, muội nghĩ cái gì vậy? Từ trước đến nay, Tống thúc luôn nói chuyện chẳng đâu vào đâu, trong lời nói của hắn có ba phần tiếp cận tình huống thực tế đã là tốt lắm rồi." Đại Ny hơi hơi trầm ngâm, nhẹ giọng giải thích.
Bộ Phàm gật đầu như giã tỏi.
Quả nhiên vẫn là thê tử lợi hại, vừa nói đã chọc đúng điểm mấu chốt.
Tống Lại Tử chẳng những nói chuyện chẳng đâu vào đâu, cho tới bây giờ đối phương làm việc cũng không đáng tin cậy.
"Thế nhưng nghe lão Tống hát giống như đang kể chuyện có thật?" Tiểu Ny vẫn cảm thấy những gì nàng ấy suy nghĩ là đúng.
Tiểu Mãn đứng bên cạnh cũng gật đầu phụ họa.
Đầu của Bộ Phàm lập tức đầy hắc tuyến.
Cái gì mà giống như đang kể chuyện có thật?
Nếu ngay bây giờ có thể đi ra ngoài, hắn nhất định phải tỉ mỉ uốn nắn những luồng tư tưởng rối loạn lung tung của hai nha đầu này.
Lại nhìn thời gian uỷ thác quản lý.
Từ lúc Tống Lại Tử hát cho đến khi hát xong, mới qua bốn phút.
Mà giờ phút này, "hắn" trong hình ảnh lại bắt đầu im lặng không nói.
Lại bị đơ.
"Rốt cuộc đêm hôm đó ta đã làm chuyện gì với ngươi?" Một lát sau, "hắn" trong hình ảnh lại lên tiếng nói.
Tiểu Ny và Tiểu Mãn lập tức chuyển ánh mắt nhìn về phía Tống Lại Tử.