Kỳ thật vấn đề này không chỉ mỗi Tiểu Ny và Tiểu Mãn tò mò, ngay cả Bộ Phàm ở trong hình thức ủy thác quản lý cũng hiếu kỳ không thôi.
Bộ Phàm không thể không bội phục Tống Lại Tử này, đối phương có biệt tài làm người khác thấy hứng thú.
Nói không chừng, cả hệ thống cũng muốn biết.
"Trấn trưởng, ngươi cảm thấy, ta có thể nói cho người khác nghe về chuyện đêm hôm đó?" Vẻ mặt Tống Lại Tử đầy phiền muộn hỏi ngược lại.
Tiểu Ny và Tiểu Mãn liếc nhau, đều đồng loạt gật đầu.
Bộ Phàm hộc máu.
Hai nha đầu này gật đầu cái gì chứ?
Mà giờ phút này, "hắn" trong hình ảnh lại bị đơ.
Chỉ sợ lại bị những lời Tống Lại Tử nói làm rối rắm, không biết trả lời kiểu gì rồi.
Bộ Phàm cảm giác Tống Lại Tử thật sự có khả năng ngăn cản được "hắn".
"Ta vẫn không nghĩ ra mình đã làm cái gì với ngươi?" Trong hình ảnh "hắn" vẫn có vẻ mặt không chút thay đổi, lắc đầu nói.
"Trấn trưởng, đương nhiên là ngươi không nghĩ ra. Với ngươi, chuyện đêm hôm đó chỉ như rút một điếu thuốc mà thôi, bé nhỏ không đáng kể, nhưng với ta, là chuyện cũ nghĩ lại sẽ thấy đau lòng!" Vẻ mặt Tống Lại Tử đúng là nghĩ lại sẽ thấy đau lòng.
Bộ Phàm đã không còn sức mà chửi rủa nữa.
Rút điếu thuốc?
Bé nhỏ không đáng kể?
Nghĩ lại sẽ thấy đau lòng?
Bình thường đúng là Tống Lại Tử này luôn dùng từ lung tung rối loạn.
Thế nhưng khi nói tới chuyện đứng đắn, cách dùng từ của đối phương lại đột nhiên quay về quy củ.
Nếu không phải hắn rất rõ ràng mối quan hệ giữa hắn và Tống Lại Tử.
Sau khi nghe xong mấy lời không sao hiểu nổi của đối phương, chắc chắn ngay cả hắn cũng cho rằng giữa hai người bọn họ thật sự có mối quan hệ gì đó mờ ám…
Nhưng mà hiện giờ, điều hắn lo lắng chính là sau khi rời khỏi đây, hắn sẽ giải thích với Đại Ny như thế nào mới đúng.
"Ngươi đã không muốn nói, vậy ngươi cũng đừng quấy nhiễu chuyện ta muốn rời đi!" Lần này, "hắn" trong hình ảnh không bị đơ như trước, mà lập tức đáp lại.
Vẻ mặt Bộ Phàm biến đổi, hắn lập tức chuyển ánh mắt nhìn về phía Tống Lại Tử.
Giờ phút này hắn thật sự sợ Tống Lại Tử sẽ nói ra mấy câu kinh người gì đó, nhưng lại sợ Tống Lại Tử không giữ chân được "hắn" trong hình ảnh, khiến đáy lòng Bộ Phàm rối rắm không thôi.
"Trấn trưởng, ngươi muốn ta nói, cũng được, nhưng ngươi phải nhận lời với ta, đừng rời khỏi tiểu trấn?" Hai tay Tống Lại Tử vẫn gắt gao ôm đùi "hắn" như trước.
"Không được, ta phải rời khỏi tiểu trấn!" Trong hình ảnh "hắn" vẫn có khuôn mặt không chút thay đổi.
"Tống thúc, ngươi đừng khuyên bảo nữa. phu quân ta đã làm quá nhiều chuyện vì tiểu trấn. Năm đó có cơ hội bái nhập vào Thiên Huyền môn, nhưng vì ở lại thôn hắn đã buông bỏ, sau này trở thành thôn trưởng hắn cũng tận tâm hết sức. Trong cuộc đời, hắn chưa từng làm mọi người trong tiểu trấn thất vọng, hắn chỉ có lỗi với chính mình thôi!" Đại Ny nhẹ giọng khuyên.
Bộ Phàm khóc.
Không phải như vậy đâu, Đại Ny, ta thật sự muốn ở lại thôn mà!
"Vậy được rồi!" Tống Lại Tử im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn buông lỏng tay ra.
Đúng như trấn trưởng phu nhân nói, trấn trưởng đã trả giá quá nhiều vì tiểu trấn, cũng làm quá nhiều chuyện vì tiểu trấn.
Nếu ngay cả một thỉnh cầu nho nhỏ như vậy, hắn cũng không thể báo đáp, hắn có còn là con người hay không?
Nhưng đáy lòng hắn vẫn rất khó chịu.
Bộ Phàm không nói gì, chỉ biết nhìn trời.
Hắn có thể nói cái gì đây?
Kỳ thật đổi lại là hắn, nghe tới đây cũng sẽ thả người đi.
Ánh mắt hắn lại nhìn thời gian uỷ thác quản lý.
【 Còn một giờ mười một phút uỷ thác quản lý sẽ chấm dứt 】
May mắn, ít nhất Tống Lại Tử cũng kéo được hơn nửa giờ.
"Nhưng mà trấn trưởng, ngươi có thể rời đi nhưng ngươi không thể cứ như vậy ra đi mà không nói nửa lời. Ít nhất ngươi cũng phải tạm biệt các hương thân chứ?" Tống Lại Tử cố nén sống mũi cay cay nói.
"Đúng vậy, tỷ phu, nói như thế nào, huynh cũng trả giá vì tiểu trấn nhiều như vậy, đi lên gặp mặt các hương thân một lần cũng tốt." Tiểu Ny cũng gật đầu phụ họa nói.
Bộ Phàm lập tức tỉnh táo tinh thần, ánh mắt hắn nhanh chóng tập trung trên người "hắn".
"Có thể!" Trong hình ảnh "hắn" đồng ý rồi.
【 Nhận nhiệm vụ nói lời từ biệt với các hương thân 】
Quả nhiên đúng là tự động nhận nhiệm vụ nha.
Khóe miệng Bộ Phàm giật giật.
Nhưng mà hắn lập tức hưng phấn trở lại.
Nói lời từ biệt với các hương thân, lại có thể kéo thêm một khoảng thời gian nữa.
Hơn nữa nói không chừng còn có thể kéo được một giờ.
"Ta đi nói với các hương thân!" Tống Lại Tử phân bua một câu rồi bước như bay về phía tiểu trấn.
"Chúng ta cũng đi thôi!"
Đại Ny liếc mắt nhìn "hắn" một cái, đợi "hắn" gật đầu rồi mọi người cũng đi về phía tiểu trấn.
Dọc theo đường đi, tất cả đều im lặng không nói, không khí áp lực nặng nề.
Bộ Phàm lại nhìn chằm chằm vào thời gian uỷ thác quản lý.
Nhìn thời gian chấm dứt uỷ thác quản lý càng ngày càng ngắn, trái tim trong lòng hắn càng đập càng dồn dập.
Mười phút trôi qua.
Mười lăm phút trôi qua.
Giờ phút này hắn thật sự hy vọng con đường này có thể dài hơn một chút.
…
Tốc độ của Tống Lại Tử rất nhanh.
Đầu tiên hắn đi tiêu cục Bất Phàm, thông báo cho tất cả huynh đệ trong tiêu cục, nhanh chóng nói rõ ràng tình huống.
Tiếp theo, một đám huynh đệ tiêu cục tản ra bốn phía, hành động cực kỳ nhanh chóng.
"Ngươi nói cái gì? Trấn trưởng muốn rời đi?"
"Không thể nào, ngươi không gạt ta chứ?"
Trong lúc nhất thời, tiểu trấn như bị nổ tung, ai nấy đều vội vàng đi về hướng đền thờ tiểu trấn.
"Ta vốn không đề nghị ngươi tu luyện ở trong này. Bởi vì tuy vị cao nhân kia ẩn tu ở nơi đây, chỉ khi đối phương sử dụng thần niệm, ngươi mới bị bại lộ! Nhưng hiện giờ hắn muốn đi, ngươi ở lại nơi này lại rất an toàn." Âm thanh già nua của Lăng lão tổ vang lên trong đầu Lăng Hà Biên.
Lăng Hà Biên im lặng.
So sánh với việc này, hắn càng thêm tò mò vì sao vị trấn trưởng kia phải rời khỏi tiểu trấn?