Người tụ tập phía trước đền thờ tiểu trấn càng ngày càng nhiều.
"Nếu trấn trưởng đi rồi, tiểu trấn chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"
"Đúng vậy, tiểu trấn chúng ta không thể không có trấn trưởng?"
Đám cư dân tiểu trấn châu đầu ghé tai, tiếng nghị luận nối liền không dứt.
"Lão thôn trưởng, ngài nói xem, sao đột nhiên trấn trưởng lại muốn rời đi?"
"Nếu không đợi lát nữa tất cả mọi người chúng ta cùng nhau khuyên nhủ trấn trưởng đi?"
Các tộc lão cùng với tộc trưởng mấy thị tộc trong tiểu trấn đều hỏi một lão giả có mặt mũi hiền lành.
Lão giả mặt mũi hiền lành này không phải ai khác, đúng là tiền nhiệm thôn trưởng Vương Trường Quý.
"Kỳ thật ta không đề nghị chuyện khuyên bảo trấn trưởng ở lại?" Vương Trường Quý chậm rãi lắc đầu.
"Vì sao?" Mọi người khó hiểu nói.
"Các ngươi còn không hiểu ư? Mấy năm nay trấn trưởng bị chúng ta làm chậm trễ quá nhiều rồi, chúng ta không thể tiếp tục làm chậm trễ trấn trưởng nữa!" Vương Trường Quý ngẩng đầu nhìn lên không trung, trong mắt ngấn lệ.
"Rõ ràng trấn trưởng là người có bản lĩnh lớn, nhưng vì thôn chúng ta mà cam tâm tình nguyện ở lại chỗ này. Nếu ở bên ngoài, thành tựu địa vị của trấn trưởng đâu phải một tiểu trấn nho nhỏ có thể so sánh được?"
Đám tộc lão, tộc trưởng chung quanh đều im lặng.
học thức của trấn trưởng mọi người đều rõ như ban ngày. Người như trấn trưởng không ra khỏi thôn thì thôi nhưng vừa ra ngoài đó là Chân Long ra biển.
"Người trẻ tuổi nào không hướng ra thế giới bên ngoài, kể cả các ngươi. Chẳng lẽ lúc các ngươi còn trẻ không ai từng nghĩ tới chuyện ra ngoài xông xáo?"
Nghe Vương Trường Quý nói, đám tộc lão yên lặng cúi đầu.
Bọn họ chẳng những có ý tưởng này, còn ra bên ngoài xông xáo nhiều năm mới trở về trong thôn.
"Thế nhưng trấn trưởng không có, hắn vì thôn, vì tiểu trấn, luôn hết mực cẩn trọng, không rời khỏi nơi này một bước nào." Hai mắt Vương Trường Quý đỏ bừng, âm thanh lại có chút nghẹn ngào: "Trấn trưởng đã làm quá nhiều chuyện vì tiểu trấn. Hiện giờ hắn muốn rời đi, muốn đi tìm kiếm thế giới của hắn, chúng ta có thể diện gì mà đi ngăn cản hắn?"
Không muốn nước mắt mình chảy xuống dưới, Vương Trường Quý hất mặt bốn mươi lăm độ lên không trung.
Mọi người xung quanh im lặng.
Khi trấn trưởng còn trẻ, hắn luôn cần cù giúp thôn dân giải quyết xử lý các loại vấn đề, rồi mở tư thục, bồi dưỡng đám hài tử trong thôn, lại bồi dưỡng ra thiên tài kinh thương Chu Minh Châu, khiến trong thôn không còn phát sầu vì chuyện cơm ăn áo mặc nữa.
Khi trấn trưởng tráng niên, hắn lại khiến một thôn làng từng nghèo túng biến thành tiểu trấn giàu có hiện giờ.
Lúc này trấn trưởng muốn đi, nếu bọn họ còn ngăn cản, bọn họ thật sự không phải người.
"Lão thôn trưởng nói đúng, chúng ta không thể ngăn cản trấn trưởng!" Bỗng nhiên trong đám người truyền tới một tiếng gào thét, ngay sau đó tiếng phụ họa liên tiếp vang lên.
"Đúng vậy, trấn trưởng đã trả giá quá nhiều vì tiểu trấn, nếu chúng ta ngăn cản trấn trưởng rời đi, có khác nào đám tiểu nhân nhận được ưu đãi còn không chịu thỏa mãn?"
"Chúng ta không thể khiến trái tim trấn trưởng băng giá!"
Có lẽ những người mới chuyển đến tiểu trấn không biết, không hiểu, nhưng bọn họ, những người từng là thôn dân của Ca Lạp thôn không tài nào quên được.
Ca Lạp thôn bọn họ là thôn nghèo khó nhất vùng này.
Bọn họ chính là những người chứng kiến cái thôn này từ một thôn bần cùng đi từng bước một trở thành tiểu trấn giàu có.
Từ một thôn nhỏ luôn bị tám thôn trong mười dặm quanh đây khinh thường trở thành một tiểu trấn khiến mọi người hâm mộ.
Không ai hiểu sự vĩ đại của trấn trưởng hơn bọn họ, càng không ai luyến tiếc nếu trấn trưởng rời đi hơn bọn họ.
"Là trấn trưởng đến đây?"
Bỗng nhiên, một tiếng la đột ngột truyền đến.
…
Bộ Phàm đang ở trong hình thức ủy thác quản lý.
Nhìn thấy một đám người đứng đầy phía trước đền thờ tiểu trấn, trong lòng hắn lập tức kích động.
Hiện giờ chỉ còn bốn mươi tám phút là uỷ thác quản lý sẽ chấm dứt.
Nhiều người như vậy ngươi một câu ta một câu khuyên bảo hắn, không phải bốn mươi tám phút chỉ là chuyện trong nháy mắt thôi sao?
Lần này yên tâm rồi.
Từ đáy lòng Bộ Phàm đã khẳng định được điều này.
Chỉ cần không rời khỏi tiểu trấn, sẽ không gặp phải bất kỳ xung đột gì, ba cái chuyện đuổi giết dĩ nhiên cũng không xảy ra. Tới lúc đó hắn vẫn có thể tiếp tục hèn mọn trưởng thành trong tiểu trấn. Không đúng, hắn ở đây để giấu tài.
Tục ngữ nói, cây cao đón gió lớn.
Khiêm tốn mới là vương đạo.
"Các hương thân, các ngươi cứ dùng sức giữ ta lại đi!" Bộ Phàm nhìn một đám hương thân hiện lên vẻ mặt không nỡ trong hình ảnh, đáy lòng hắn rít gào.
Thế nhưng chuyện tiếp theo xảy ra, lại khiến Bộ Phàm ngơ ngác.
"Trấn trưởng đi thong thả!" Ngay khi "Hắn" đi tới phía trước đền thờ tiểu trấn, đám cư dân tiểu trấn đều đồng thanh hô lớn.
Bộ Phàm: "(⊙_⊙)?"
Sao không giữ lại người ta một chút?
Rõ ràng hắn đã nhìn thấy những gương mặt quen thuộc kia hiện lên đầy vẻ thương cảm.