Thậm chí, có phụ nhân còn lấy khăn tay lau nước mắt.
Một ý tưởng chợt lóe trong đầu Bộ Phàm rồi biến mất.
Có lẽ không phải các hương thân không muốn giữ hắn lại, mà họ không thể.
Chẳng lẽ Tống Lại Tử đã giải thích với các hương thân?
Bộ Phàm không biết nên nói cái gì mới tốt.
Vốn dĩ hắn còn hy vọng cư dân tiểu trấn ngươi một câu ta một câu ngăn cản "Hắn", không nghĩ tới chuyện này lại thuận lợi như vậy.
Chuyện này không khoa học chút nào?
Hắn lại nhìn thời gian uỷ thác quản lý.
【 Còn bốn mươi lăm phút uỷ thác quản lý sẽ chấm dứt 】
Hơn bốn mươi phút nha.
Không biết hắn có thể bay tới những đâu?
Tốt nhất là đừng xảy ra chuyện gì.
"Đại nữ tế!" Lúc này, Lý phụ và Lý Triệu Thị chậm rãi bước ra khỏi đám người.
Bởi vì Bộ Phàm, Lý phụ và Lý Triệu Thị cũng là lão nhân được người trong tiểu trấn cực kỳ tôn trọng.
"Đúng vậy, còn có nhạc phụ nhạc mẫu, chắc chắn bọn họ không muốn nhìn thấy hắn vứt bỏ thê nhi đâu!" Trước mắt Bộ Phàm sáng ngời, chỉ cần Lý phụ và Lý Triệu Thị hơi kéo dài một chút, bốn mươi lăm phút thôi mà, lập tức sẽ qua ngay.
"Đại nữ tế, ngươi cứ yên tâm rời đi, Đại Ny, còn có ba hài tử, ta và nương của ngươi sẽ giúp ngươi trông nom cẩn thận." Lý phụ và Lý Triệu Thị đi lên phía trước, Lý phụ vỗ vỗ bả vai "Hắn", trấn an nói.
Bộ Phàm ngơ ngẩn.
Có một vị cha vợ thấu tình đạt lý như vậy, đây là duyên phận hắn đã tu luyện mấy đời mới có.
Nhưng Bộ Phàm lại khóc không ra nước mắt.
"Tiểu Phàm, đoàn người đều lưu luyến không muốn ngươi rời đi, nhưng lấy học thức của ngươi vẫn luôn ở lại tiểu trấn, đúng là nhân tài không được trọng dụng. Hãy đi đi, thế giới bên ngoài mới là nơi thuộc về ngươi!" Vương Trường Quý và đám tộc lão, tộc trưởng cũng đi lên phía trước.
"Đúng vậy, trấn trưởng, ngươi đi mạnh giỏi, không cần lo lắng chuyện trong tiểu trấn." Một lão giả đầu tóc hoa râm nhẹ giọng nói.
Lão giả là người đảm nhiệm Chu tộc trưởng khi Bộ Phàm còn làm thôn trưởng, hiện giờ cũng già rồi.
Lúc sau, một đám tộc trưởng, tộc lão đều nói lời từ biệt với Bộ Phàm, Bộ Phàm thật sự muốn bọn họ nhiều lời vài câu, nhưng bọn họ lại tích chữ như vàng.
Thậm chí, có người chỉ yên lặng vỗ vỗ bả vai "Hắn" rồi thôi.
Mà lúc này mới qua được mười phút.
Bộ Phàm mất tinh thần.
Thứ hắn chờ đợi là những câu can ngăn, níu kéo thì không có, còn thứ hắn nhận được đều là những lời từ biệt đầy thương cảm.
【 Hoàn thành nhiệm vụ nói lời từ biệt 】
【 Khen thưởng: một trăm triệu kinh nghiệm 】
Mặc dù có kinh nghiệm, nhưng Bộ Phàm lại chẳng vui sướng chút nào.
Nhìn thấy "Hắn" trong hình ảnh mặt không chút thay đổi nói lời từ biệt cùng các hương thân.
Bộ Phàm thầm thở dài.
Chẳng lẽ hắn phải đi rồi?
…
Bên kia.
"Đại Ny, muội nói thật cho ta nghe, không phải hai người cãi nhau chứ? Bằng không sao đang yên đang lành trấn trưởng lại muốn đi?" Chu Minh Châu nhanh chóng chạy tới bên cạnh Đại Ny, gấp gáp hỏi.
"Chúng ta chưa bao giờ cãi nhau!" Đại Ny chậm rãi lắc đầu.
"Khó trách, ta nghĩ là ta đã đại khái đoán được vì sao trấn trưởng muốn rời nhà đi ra ngoài rồi." Chu Minh Châu giật mình hiểu ra nói.
"Minh Châu, tỷ nghĩ tới cái gì?" Tiểu Ny khẩn cấp nói.
Tiểu Mãn, Tiểu Hoan Bảo, Tiểu Hỉ Bảo đang đứng bên cạnh đều đồng loạt hướng ánh mắt nhìn về phía Chu Minh Châu.
"Rất đơn giản, sở dĩ trấn trưởng muốn rời nhà trốn đi, là vì oán khí ứ đọng hồi lâu đột nhiên lập tức bộc phát ra tạo thành!" Vẻ mặt Chu Minh Châu đầy khẳng định nói.
"Đại tỷ và đại tỷ phu ta đâu có cãi nhau, làm sao có thể xuất hiện oán khí ứ đọng?" Tiểu Ny rất rõ ràng cảm tình giữa đại tỷ và đại tỷ phu của nàng ấy tốt đến mức nào.
"Tiểu Ny, chuyện này muội không biết rồi, trên đời này không có phu thê không cãi nhau, nếu có cũng là bị cưỡng chế đè nén thôi."
Chu Minh Châu nói đạo lý rõ ràng, lại thấy vẻ mặt Tiểu Ny vẫn đầy nghi hoặc, nàng ấy hỏi: "Tiểu Ny, ta hỏi muội, gần đây Đại Ny và trấn trưởng có xảy ra một số chuyện không vui hay không?"
"Không có, cảm tình của bọn họ vẫn luôn tốt đẹp!" Tiểu Ny nghĩ một hồi rồi trả lời
Tiểu Mãn và Tiểu Hỉ Bảo, Tiểu Hoan Bảo cũng đồng loạt gật gật đầu.
"Không thể nào, mấy người cứ nghĩ kỹ lại coi ?" Chu Minh Châu lắc đầu.
"Chẳng lẽ là chuyện mẫu thân không cho phụ thân quay về phòng ngủ?" Tiểu Hỉ Bảo nghiêng đầu nói.
"Đây là chuyện gì?" Chu Minh Châu vội vàng hỏi.
"Việc này ta biết!" Tiểu Ny kể cho Chu Minh Châu nghe chuyện gần đây nàng ấy tới ở nhà Bộ Phàm.
"Vậy chân tướng rõ ràng rồi, chuyện trấn trưởng rời đi có liên quan tới chuyện này!" Chu Minh Châu dùng giọng điệu thám tử nói.
"Không thể nào? Chỉ vì chút việc nhỏ ấy?" Tiểu Ny nghi ngờ nói.