Từ ngữ chân thành tình cảm, làm xúc động tận đáy lòng mọi người.
Những phụ nhân trong tiểu trấn ai nấy đều lau nước mắt, nhóm hán tử cũng không nhịn được đỏ hốc mắt, lệ long lanh.
Bộ Phàm lại bị thao tác thần của Tống Lại Tử làm sợ ngây người.
Hắn thật sự không nghĩ tới Tống Lại Tử chẳng những hát bài đưa tiễn, còn đọc diễn văn đưa tiễn.
Không biết đã qua bao lâu.
【 Đinh 】
【 Đã đến thời gian ủy thác quản lý 】
Đột nhiên một tiếng nhắc nhở không cảm xúc vang lên trong đầu hắn.
Bộ Phàm giật mình một cái, vội vàng lựa chọn rời đi.
Nói đùa, lúc này không rời đi, chẳng lẽ ở lại chờ làm lễ mừng năm mới?
…
Phía trước đền thờ tiểu trấn, khuôn mặt Bộ Phàm vốn không chút thay đổi bỗng nhiên có thêm vài phần thần thái.
"Trấn trưởng, ngươi đi thong thả, ta sẽ nhớ ngươi!"
Tống Lại Tử rơi lệ, hai tay vỗ lên hai bờ vai Bộ Phàm, vẻ mặt cực kỳ không nỡ, lại giống như đã hạ quyết tâm để hắn rời đi.
Mọi người phía sau Tống Lại Tử cũng yên lặng nức nở.
Bộ Phàm gãi gãi đầu.
"Cái kia, nếu giờ ta nói ta lại không muốn rời đi nữa, thì có được không?"
Tống Lại Tử giật mình một cái.
Mọi người trong tiểu trấn cũng giật mình một cái.
"Trấn trưởng, ngươi vừa nói gì?" Tống Lại Tử lại hỏi.
"Cái kia, ta không muốn đi nữa, ta cảm thấy tiểu trấn còn cần ta!"
Bộ Phàm bị nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình như vậy, trong lòng hắn thật sự cảm thấy toàn thân mình như không còn tồn tại nữa.
Khung cảnh lại rơi vào yên tĩnh.
Quá xấu hổ!
Đây là cảm thụ đầu tiên của Bộ Phàm.
Đột nhiên Tống Lại Tử tiến đến bên người hắn, xoa xoa tay, có chút khó xử nói: "Trấn trưởng, ngươi nói xem, bầu không khí đã sôi nổi chừng này, ngươi xem con mắt ta còn khóc đến khô rồi, bây giờ ngươi lại nói không đi nữa có phải..."
Âm thanh của Tống Lại Tử cũng không lớn.
Thế nhưng trong khung cảnh yên tĩnh một cách quỷ dị này, vẫn mơ hồ truyền vào trong tai mọi người.
Đám cư dân tiểu trấn há hốc mồm.
Bọn họ thật sự bị lời nói của Tống Lại Tử dọa sợ rồi.
Tên kia nói thẳng như vậy, không giữ chút thể diện nào cho trấn trưởng.
"Chỗ này hết chuyện của ngươi rồi, vừa rồi ngươi còn khóc lóc đòi chết đòi sống không cho ta đi, hiện giờ ta không đi, ngươi lại muốn ta đi ư?" Bộ Phàm tức giận, nhẹ nhàng đá cái mông lớn của Tống Lại Tử một cái.
"Ai u!" Tống Lại Tử phản ứng rất lớn, lập tức che cái mông, nhảy cẫng lên: "Đúng rồi, cảm giác đau quen thuộc này, là trấn trưởng, trấn trưởng đã trở lại!"
Đám cư dân tiểu trấn giật mình một cái.
Nhưng nhìn bộ dáng buồn cười của Tống Lại Tử kia, tất cả đều không nhịn được nở nụ cười.
Thậm chí có phụ nhân còn mắc cỡ đỏ mặt, che miệng cười trộm.
Đúng là vị trí mà Tống Lại Tử đang che, cùng với một câu nói "Cảm giác đau quen thuộc" quá khiến người ta mơ màng.
Nhưng cũng vì cảnh hồi nãy mà bầu không khí quỷ dị vô cùng kia đã bị Tống Lại Tử hòa tan, làm dịu đi.
Bộ Phàm nhẹ nhàng "Khụ" một tiếng.
"Các vị hương thân, ta thấy rất có lỗi vì chuyện vừa rồi. Là ta cân nhắc không chu toàn, khiến cho các vị không công đi một chuyến, ta rất hổ thẹn, nhưng tiểu trấn còn có rất nhiều chuyện còn chưa hoàn thành, cho nên ta quyết định không đi nữa. Ta muốn tiếp tục ở lại tiểu trấn này tỏa sáng và phát nhiệt, hy vọng các hương thân tiếp tục ủng hộ ta!" Bộ Phàm hơi hơi cúi đầu, cất giọng thành khẩn rõ ràng.
"Trấn trưởng, ngươi nói vậy là sao chứ? Ngươi có thể ở lại là vinh hạnh cho tiểu trấn chúng ta!"
"Đúng vậy, trấn trưởng không đi, chúng ta vui vẻ còn không kịp đây!"
"Thật tốt quá, trấn trưởng không đi nữa!"
Trong lúc nhất thời, tiểu trấn sôi trào lên.
Có người hoan hô nhảy nhót, cũng có người vui quá mà khóc.
Không ai hỏi vì chuyện gì mà Bộ Phàm quyết định phải rời đi.
Cũng không có ai hỏi vì sao Bộ Phàm đột nhiên không muốn rời đi nữa.
Trong đầu bọn họ chỉ có một suy nghĩ.
Trấn trưởng ở lại thì tốt quá rồi.
"Lão thôn trưởng, chuyện về trấn trưởng lần này?"
So sánh với cư dân tiểu trấn hoan hô nhảy nhót, đám tộc lão, tộc trưởng trong tiểu trấn, lại nghi hoặc nhìn về phía Vương Trường Quý.
"Ta nghĩ vừa rồi là trấn trưởng đang khảo nghiệm người trong tiểu trấn chúng ta. Tiểu trấn chúng ta an nhàn quá lâu rồi, lòng người cũng dần dần không đồng đều nữa, trấn trưởng làm như vậy vì đoàn kết đám người chúng ta!"
Vương Trường Quý trầm ngâm một lát, quét mắt nhìn đám cư dân tiểu trấn đang hoan hô vui cười: "Các ngươi nhìn xem, loại tình huống tất cả mọi người cùng nhau điên, cùng nhau loạn, cùng nhau khóc, cùng nhau cười kiểu này, đã bao lâu rồi chưa diễn ra?"
Đám tộc lão, tộc trưởng cũng đưa mắt nhìn cư dân tiểu trấn, có người sung sướng phấn chấn, có người nín khóc mỉm cười, nhưng tất cả biểu cảm đều phát ra từ đáy lòng. Trong một phút hoảng hốt, dường như bọn họ đã hiểu được điều gì đó.
"Vẫn là lão thôn trưởng hiểu trấn trưởng!" Đám tộc lão, tộc trưởng thầm cảm khái.