"Không phải ta hiểu trấn trưởng, mà là ta nghĩ hơi nhiều mà thôi!" Vương Trường Quý chắp hai tay, nhìn con người đang được cư dân tiểu trấn vây quanh, vẻ mặt vốn đầy thương cảm cũng lộ ra vẻ thoải mái.
Tuy lúc trước, đúng là lão không đề nghị mọi người ngăn cản Bộ Phàm rời đi, nhưng từ đáy lòng lão thật sự hy vọng Bộ Phàm ở lại.
Hiện giờ thân phận của Bộ Phàm không chỉ đơn giản là trấn trưởng Ca Lạp trấn.
Trên thực tế, trong lòng tất cả các hương thân lớn lên trong Ca Lạp thôn này, trấn trưởng vẫn là tiểu thôn trưởng phúc khí như trước, là con dê đầu đàn dẫn dắt tất cả các hương thân phát tài giàu có.
Lúc sau, Bộ Phàm nhận lỗi với Lý phụ và Lý Triệu Thị, Lý phụ và Lý Triệu Thị bảo hắn đừng để chuyện này trong lòng, dặn dò hắn cứ sống vui vẻ là được.
Tiếp theo, hắn lại nhận lỗi với lão thôn trưởng Vương Trường Quý và đám tộc lão, tộc lão.
Cuối cùng mới khuyên bảo những cư dân tiểu trấn để bọn họ tản đi.
Cảnh khôi hài này đã kết thúc như vậy.
"Lão Tống, vừa rồi cám ơn ngươi!" Bộ Phàm vỗ vỗ bả vai Tống Lại Tử.
Hiển nhiên là hắn đã nhận ra vừa nãy Tống Lại Tử cố ý diễn vở hài kịch ấy để hóa giải cảnh xấu hổ vừa rồi.
"Trấn trưởng, thay vì cảm tạ ta, không bằng ngươi lấy ra chút gì đó thực tế hơn đi, ví dụ như cho mấy phương thuốc cường thân kiện thể chẳng hạn?" Tống Lại Tử xoa xoa tay, vẻ mặt tươi cười nói.
Phản ứng đầu tiên của Bộ Phàm chính là lão gia hỏa này ra sức giữ hắn lại như vậy, kỳ thật chỉ vì mấy phương thuốc đó.
"Không thành vấn đề, chờ hôm nào ta rảnh sẽ cho ngươi!" Bộ Phàm bật cười lắc đầu.
Nói ra thì trong quá trình ngăn cản "Hắn" kia, công lao của Tống Lại Tử là không thể chối bỏ.
Nếu không có Tống Lại Tử cứ hết lần này đến lần khác, cuối cùng giữ lại tới ba lần, nói không chừng "Hắn" đã chạy rất xa rồi.
"Đừng hôm nào, trấn trưởng, hiện giờ ta đang có thời gian trống, đang cực kỳ nhàn đây!" Tống Lại Tử vội vàng nói.
"Được được được, đêm nay bảo thẩm tử đừng nấu cơm, đến nhà chúng ta ăn!" Bộ Phàm cười nói.
"Moá nó, sao ta lại có cảm giác người này không phải trấn trưởng nhỉ?" Miệng Tống Lại Tử nói thầm, nhưng âm thanh vẫn rõ ràng truyền vào trong tai Bộ Phàm.
"Không đến cũng được, ngươi cũng đừng mơ phương thuốc kia nữa!"
"Đừng mà, trấn trưởng, chuyện về phương thuốc kia, ngươi đã nhận lời rồi, không thể đổi ý!"
…
Cùng lúc đó, ở cách đấy không xa.
Nhìn hai người kia cười đùa, dù là Tiểu Mãn, hay là Tiểu Ny, hoặc là Chu Minh Châu đều có một loại cảm giác người kia đã trở về.
"Phụ thân!" Tiểu Hỉ Bảo vui sướng nện bước thật nhanh, chạy về phía Bộ Phàm, Tiểu Hoan Bảo cũng theo sát đằng sau.
"Tiểu Hỉ Bảo!" Một tay Bộ Phàm bế Tiểu Hỉ Bảo lên.
"Phụ thân, người không đi nữa?" Tiểu Hỉ Bảo chớp chớp đôi mắt to.
"Đúng vậy, phụ thân không đi nữa, chẳng lẽ Tiểu Hỉ Bảo hy vọng phụ thân rời đi?” Bộ Phàm cười nhéo nhéo cái mũi nhỏ của Tiểu Hỉ Bảo.
"Không hy vọng!" Tiểu Hỉ Bảo lắc lắc đầu.
Bộ Phàm nở nụ cười, sau đó hắn chú ý tới Tiểu Hoan Bảo bên cạnh, cũng đưa tay sờ sờ đầu Tiểu Hoan Bảo.
"Phụ thân không đi nữa!"
"Ừm!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Hoan Bảo rất nghiêm túc gật đầu, trong mắt lại tràn ngập vui sướng.
Lúc này, Đại Ny và Tiểu Ny, Chu Minh Châu cũng đi tới.
"Về nhà đi!" Đại Ny nhẹ giọng nói.
"Đi, về nhà!"
"Đi!" Tiểu Hỉ Bảo giơ cánh tay nhỏ bé lên, bày ra bộ dáng đáng yêu xông về phía trước.
…
"Chúng ta cũng trở về đi?" Tống Tiểu Xuân đứng ở xa xa, một nhà nhìn Bộ Phàm rời đi, lúc này mới xoay người.
"Không qua nói chuyện cùng trấn trưởng ư?" Dương Ngọc Lan khó hiểu nói.
"Hắn không rời khỏi tiểu trấn, nói với hắn làm gì?" Vẻ mặt Tống Tiểu Xuân lạnh lùng, cất bước rời khỏi.
Dương Ngọc Lan và Lạc Khuynh Thành nhìn nhau, đều đồng thời bật cười.
Lúc trước nghe nói trấn trưởng phải rời khỏi, nam nhân này đã sốt ruột chạy vội ra khỏi cửa, nếu không có Lạc Khuynh Thành dẫn đường, chỉ sợ nam nhân này lại lạc đường.
"Chúng ta cũng trở về đi!" Dương Ngọc Lan nhìn về phía Lạc Khuynh Thành, Lạc Khuynh Thành gật đầu.
Sau đó một người dẫn Kiếm Bảo, một người dẫn Lai Bảo, đi theo phía sau Tống Tiểu Xuân trở về.
…
Vốn dĩ Bộ Phàm còn có chút lo lắng Đại Ny sẽ hỏi vì sao hắn phải đi, vì sao lại không đi nữa.
Nhưng dọc theo đoạn đường này, Đại Ny không hề hỏi.
Chẳng những Đại Ny không hỏi, cả Tiểu Ny và Chu Minh Châu cũng không hỏi, giống như chuyện vừa rồi căn bản chưa từng xảy ra.
Sau khi về tới nhà, Bộ Phàm nói cho Đại Ny nghe chuyện hắn đã mời một nhà Tống Lại Tử qua nhà mình dùng cơm.
Đại Ny gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Mà Chu Minh Châu nói thế nào cũng muốn nhận nhiệm vụ xuống bếp này.
Chờ đến khi một nhà Tống Lại Tử tới đây, đồ ăn đã chuẩn bị xong.
Bởi vì nhiều người, vì thế tất cả bố trí bàn ăn ở ngoài sân.
Năm hương vị tập trung đầy đủ
Thịt kho tàu, sườn kho, thịt thái lát hầm, đậu Hà Lan xào vân vân đầy một bàn lớn.