Đại Boss Tân Thủ Thôn ( Dịch )

Chương 142 - Chương 850 - Tiểu Lân Là Ai (1)

Chương 850 - Tiểu Lân Là Ai (1)
Chương 850 - Tiểu Lân Là Ai (1)

Sau khi người lớn đứa nhỏ ngồi xuống, tất cả bắt đầu ăn cơm.

Tiểu Hỉ Bảo và Tống Hương Thảo châu đầu ghé tai, tán gẫu vui tới quên trời quên đất, Đại Ny, Tiểu Ny, Chu Minh Châu lại cùng Đan Tú Liên, thê tử của Tống Lại Tử nói chuyện gì đó.

Nghe loáng thoáng hình như bàn chuyện làm ăn.

Điều này khiến Bộ Phàm có chút nghi hoặc.

Sao không một ai hỏi hắn nguyên nhân muốn rời đi?

Chẳng lẽ hắn là kẻ không đáng chú ý đến thế ư?

Nhưng mà, như vậy cũng tốt.

"Hư hư!" Ngay lúc đó, một âm thanh truyền đến.

Bộ Phàm đưa mắt nhìn, chỉ thấy lão hán đáng khinh đối diện thường xuyên ném mị nhãn cho hắn, nếu không thì cũng nháy mắt liên tục.

Dĩ nhiên là hắn hiểu Tống Lại Tử đang có ý gì.

Đang đòi phương thuốc chứ sao?

【 Quả nhiên hai người này có vấn đề 】

Đột nhiên âm thanh của Tiểu Mãn vang lên trong đầu hắn.

"Khụ khụ!"

Yết hầu Bộ Phàm lập tức sặc một cái, hắn không ngừng ho khan, khiến những ánh mắt xung quanh đồng loạt nhìn về phía hắn.

"Tỷ phu, huynh làm sao vậy?" Tiểu Ny hiếu kỳ nói.

"Không sao cả không sao cả!" Bộ Phàm vội xua tay: "Ta vừa nghĩ đến một chuyện, có liên quan tới lão Tống!"

"Chuyện gì?" Tống Lại Tử trưng ra vẻ mặt ngây thơ vô tội, khiến Bộ Phàm có loại cảm giác nghẹn khuất.

"Ta muốn hỏi ngươi, rốt cuộc đêm hôm đó ta đã làm gì với ngươi?"

Cũng không phải Bộ Phàm quá mức muốn biết, mà nếu hắn không hỏi rõ ràng chuyện này, về sau hắn sẽ đối mặt với thê nhi như thế nào đây?

"Trấn trưởng, ngươi cảm thấy ta có thể nói cho người khác nghe về chuyện đêm hôm đó ư?” Tống Lại Tử lại lộ ra bộ dáng xấu hổ khó xử.

"Nói mau!" Bộ Phàm nghiến răng nghiến lợi.

"Chuyện gì vậy?" Chu Minh Châu có chút không hiểu gì, tò mò hỏi.

Vẻ mặt Tiểu Ny có chút mất tự nhiên, càng khiến Chu Minh Châu thêm tò mò. Sau khi nàng ấy truy vấn một lúc, Tiểu Ny vẫn nhỏ giọng nói ra chuyện đêm hôm đó qua bài hát của Tống Lại Tử.

Cái gì mà đêm hôm đó ngươi làm tổn thương ta?

Cái gì mà khuôn mặt ta tràn đầy nước mắt?

Chu Minh Châu nghe xong, chân mày nhướng lên.

Sắc mặt Bộ Phàm hơi khó coi.

Dù sao, đổi lại là bất kỳ nam nhân bình thường bị nói thành gian díu cùng một người nam nhân khác, ai chẳng thấy trong lòng khó chịu?

"Trấn trưởng, thật sự phải nói ư? Nếu nói ra, về sau ta gặp người như thế nào?" Vẻ mặt Tống Lại Tử đầy khó xử, lắc mạnh đầu.

Bộ dáng của đối phương càng khiến mọi người xung quanh tưởng tượng sâu xa hơn một chút, cái gì mà về sau ta gặp người như thế nào?

Mặt Bộ Phàm trầm xuống.

Chẳng hiểu sao bất kỳ câu chuyện gì qua miệng Tống Lại Tử đều biến chất?

"Nói mau, nếu không thì thuốc... Ngươi hiểu rồi đó!"

Bộ Phàm không phải là hệ thống uỷ thác quản lý, đâu thể bị mấy câu của Tống Lại Tử chỉnh cho hơi một tí là đơ máy?

"Đừng mà, ta nói còn không được sao?" Vẻ mặt Tống Lại Tử đầy phiền muộn, cứ như bị người ép buộc vậy.

"Kỳ thực ta cũng không muốn nhớ lại chuyện này, nhưng trấn trưởng đã muốn biết như vậy, ta chỉ có thể nói ra. Vào một đêm trăng mờ gió lớn, bão táp mưa sa..." Tống Lại Tử chậm rãi nhắm mắt lại, giống như đang hồi tưởng, thế nhưng Bộ Phàm nhìn không vừa mắt biểu cảm này.

"Ngươi ngừng lại cho ta, nói gì mà lung tung rối loạn vậy? Hai người chúng ta chưa từng gặp nhau trong đêm bão táp mưa sa gì gì đó!" Bộ Phàm vội vàng ngắt lời nói.

Hắn biết ngay mà vào lúc Tống Lại Tử nói chuyện không đứng đắn, đối phương sẽ biến ngay thành người khác. Phải ngăn chặn.

"Trấn trưởng, chỉ là ta hơi chải vuốt một chút, ngươi cũng biết loại nghệ thuật kể chuyện này không khoa trương một chút thì ai thèm nghe?" Tống Lại Tử vội ho một tiếng, nhếch miệng cười.

"Đừng giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, có cái gì thì nói cái nấy? Chuyện xảy ra khi nào?" Mặt Bộ Phàm lập tức đen thui.

"Khi nào ư? Hẳn là lúc trấn trưởng ngươi vừa lên làm thôn trưởng, khi đó ta vì chuyện lão gà mái nhà Lý Nhị mà ghi hận thôn trưởng ngươi..."Tống Lại Tử tỉ mỉ kể lại câu chuyện xưa vốn đã phủ đầy bụi từ lâu.

Khi đó, hắn ta là lưu manh vô lại trong thôn, là kẻ bị người trong thôn căm thù đến tận xương tận tuỷ.

Ban ngày ngủ say đánh rắm, ban đêm hành nghề trộm đạo, có khi cũng sẽ thưởng thức một chút nghệ thuật nhân thể, hoặc là nghệ thuật hành vi.

Thế nhưng tục ngữ nói thường đi ở bờ sông, nào có chuyện không ướt giày.

Mọi việc đều thuận lợi, lại bởi vì ban đêm hắn trộm lão gà mái của hộ nhà người ta, mà phải bồi thường một khoản tiền lớn.

Khoản tiền lớn kia.

Đối với Tống Lại Tử ở thời điểm đó là số tiền quá lớn, chỉ sợ hắn dùng cả đời cũng không trả hết được.

Mà người khởi xướng lại là Bộ Phàm vừa lên làm thôn trưởng.

Vì trả thù Bộ Phàm, ban đêm Tống Lại Tử dẫn ba huynh đệ muốn tử tế giáo huấn Bộ Phàm một chút.

Nhưng ai ngờ, người chưa giáo huấn được thì ngược lại bọn họ bị dọa sợ đến nỗi bệnh.

Bình Luận (0)
Comment