Tống Lại Tử kể đến đây, đã khiến Bộ Phàm nhớ tới một chuyện trong quá khứ.
Hắn còn nhớ lúc ấy kẻ hù dọa bốn người Tống Lại Tử chính là Hỏa Kỳ Lân.
Và một chuyện rõ ràng đứng đắn như vậy lại bị Tống Lại Tử hát ầm lên biến thành đêm hôm đó mơ màng không rõ, khiến người suy nghĩ miên man.
Bộ Phàm liếc mắt nhìn Tiểu Mãn và Tiểu Ny, Chu Minh Châu một cái, có loại ý mọi người nghe rõ rồi chứ? Quan hệ giữa ta và Tống Lại Tử không phải loại quan hệ như mọi người đang nghĩ đâu.
Thế nhưng trong ánh mắt ba người này vẫn có chút không tin.
"Không đúng nha. Lão Tống, không phải ngươi nói đêm hôm đó ngươi bị tổn thương, còn khuôn mặt tràn đầy nước mắt, rồi cái gì mà không hề muốn nhớ lại cơ mà? Không phải là ngươi kể bừa một câu chuyện nào đó chứ?" Vẻ mặt Chu Minh Châu đầy nghi ngờ, nàng ấy đang hoài nghi đây là Tống Lại Tử sợ uy thế trấn trưởng nên kể bừa một câu chuyện.
Kỳ thật không chỉ mình Chu Minh Châu có suy nghĩ như vậy, còn có Tiểu Ny và Tiểu Mãn nữa.
Bộ Phàm hết chỗ nói rồi.
Quả nhiên là bịa đặt chỉ cần một cái miệng nhưng bác bỏ tin đồn chạy gãy chân.
"Các ngươi không biết đâu, đêm hôm đó xuất hiện một cái đầu rất khủng bố, ta bị dọa không nhẹ, bệnh tới vài hôm, đây không phải bị tổn thương sao? Rồi sau này, mỗi khi ta nhớ tới chuyện đêm hôm đó, là lại sợ ơi là sợ, có phải không muốn nhớ lại hay không?" Tống Lại Tử không phục phản bác lại.
Ba nữ Chu Minh Châu trợn mắt há hốc mồm.
Còn có thể giải thích như vậy?
Bộ Phàm cũng ngây người một chút.
Đúng là người bình thường không thể nào hiểu nổi mạch suy nghĩ của Tống Lại Tử này.
Nhưng mà, cũng vì vậy mà không ai còn hoài nghi lời Tống Lại Tử nói nữa.
Đương nhiên, cũng may giá trị nhan sắc của Tống Lại Tử không cao.
"Không nghĩ tới lúc phụ thân còn trẻ, người cũng làm chuyện xấu nha." Lúc này, Tống Hương Thảo ngẩng mặt lên cười nói.
"Trấn trưởng, ngươi xem, rõ ràng hồi nãy ta không muốn nói, vậy mà ngươi cố tình bắt ta nói. Bây giờ hình tượng cao lớn chói sáng của ta trong mắt khuê nữ đã không còn rồi!" Vẻ mặt Tống Lại Tử đầy buồn bực, oán giận nói.
"Về chuyện này cần phải trách ngươi chứ? Ai bảo ngươi không có chuyện gì lại đi hát bài ca vớ vẩn ấy?"
Bộ Phàm nhún nhún vai, tục ngữ nói rồi người khác chết như thế nào chẳng liên quan gì đến mình, còn có một câu tên là, tự làm bậy không thể sống.
"Phụ thân, vậy cái đầu dọa Tống gia gia đêm hôm đó là gì?" Tiểu Hỉ Bảo bên cạnh hiếu kỳ nói.
"Tiểu Hỉ Bảo, chuyện này Tống gia gia biết, là Tiểu Lân, trấn trưởng nói lúc ấy Tiểu Lân đang ở trong này!" Không đợi Bộ Phàm mở miệng trả lời, Tống Lại Tử đã vội vàng nói.
"Tiểu Lân là ai?" Tiểu Hỉ Bảo nghiêng đầu, chớp chớp đôi mắt to nói.
"Tiểu Lân à? Đúng ra nàng ấy chính là cô cô của Tiểu Hỉ Bảo, có đúng hay không, trấn trưởng?" Tống Lại Tử nhìn về phía Bộ Phàm nói.
"Cô cô?"
Tống Lại Tử vừa nói lập tức khiến ba tiểu gia hoả trong nhà kinh sợ, cả đám lập tức trăm miệng một lời nói.
"Đúng vậy, các ngươi không biết ư?" Bỗng nhiên Tống Lại Tử nhớ tới cái gì, vỗ vỗ đầu nói: "Thiếu chút nữa đã quên, lúc cô cô các ngươi rời khỏi thôn, phụ thân ngươi còn chưa cưới nương của các ngươi, thì sao các ngươi biết được?"
Tiểu Mãn hoàn toàn ngây dại.
Nàng ấy lại có cô cô?
"Nương, ngươi có biết cô cô không?" Đột nhiên Tiểu Mãn nhìn về phía Đại Ny bên cạnh hỏi.
"Biết!" Đại Ny nhàn nhạt cười: “Trước kia phụ thân ngươi có nhắc chuyện này với ta, cô cô ngươi tên là Bộ Lân, chạy từ trong nhà tới đây, sau đó ngoài ý muốn bị phụ thân ngươi giữ lại nơi này một vài năm. Phụ thân ngươi nhận nàng ấy là muội muội."
"Nhận là muội muội?" Tiểu Mãn lộ vẻ mặt cổ quái.
【 Đầu tiên là bằng hữu, sau là muội muội, cuối cùng biến thành tiểu bảo bối, năm đó phụ thân cá mặn đã dùng chiêu thức này với mẫu thân xinh đẹp như vậy 】
Bộ Phàm nghe tiếng lòng Tiểu Mãn, khóe miệng run rẩy vài cái.
Nha đầu kia suy nghĩ quá nhiều rồi.
"Nha đầu kia, ngươi đừng đoán mò, năm đó lúc ta giữ cô cô ngươi lại, cô cô ngươi còn nhỏ hơn muội muội ngươi bây giờ đó!" Bộ Phàm đưa tay thình lình vỗ đầu Tiểu Mãn một cái, đau đến mức Tiểu Mãn nhe răng trợn mắt.
"Phụ thân, ta chỉ nói người nhận muội muội thôi, có nói cái gì nữa đâu? Sao người lại đánh đầu ta?" Tiểu Mãn ôm đầu, vẻ mặt cực kỳ phẫn nộ, thế nhưng trong lòng lại nói thầm, kỳ quái, vì sao phụ thân cá mặn lại biết nàng ấy đang nghĩ cái gì?
"Từ trong ánh mắt của ngươi, ta đã nhìn thấy một số ý tưởng không tốt?" Bộ Phàm nhẹ nhàng bưng lên một chén rượu lại nhẹ nhàng nhấp một ngụm, khóe môi hơi cong lên một chút, rất khó để nhận ra.
"Người..." Tiểu Mãn lập tức có chút khó thở.
Thế nhưng nàng ấy lại không biết nên phản bác như thế nào.
Dù sao, vừa rồi quả thật nàng ấy đã nghĩ những chuyện không thích hợp với nhi đồng.