Lựa chọn 【 Thu thập cảm xúc tiêu cực 】
【 Giá trị cảm xúc tiêu cực có thể trao đổi : 0】
【 Một điểm cảm xúc tiêu cực có thể trao đổi một ức giá trị kinh nghiệm 】
【 Mười điểm cảm xúc tiêu cực có thể trao đổi một lần quay Hạnh Vận Đại Luân bàn sơ cấp, có thể đạt được vật phẩm sơ cấp, giá trị kinh nghiệm 】
【 Một trăm điểm cảm xúc tiêu cực có thể trao đổi một lần quay Hạnh Vận Đại Luân bàn trung cấp, có thể đạt được vật phẩm trung cấp, giá trị kinh nghiệm 】
【 Một ngàn điểm cảm xúc tiêu cực có thể trao đổi một lần quay Hạnh Vận Đại Luân bàn cao cấp, có thể đạt được vật phẩm cao cấp, giá trị kinh nghiệm 】
【 Một vạn điểm cảm xúc tiêu cực có thể trao đổi một lần quay Hạnh Vận Đại Luân bàn siêu cấp, có thể đạt được gói quà lớn siêu cấp 】
【 Cấp bậc Hạnh Vận Đại Luân bàn càng cao, khen thưởng càng dày 】
"Kế hoạch ổn thỏa đấy!" Bộ Phàm ngửa đầu, thở dài một hơi.
Chưa nói tới Hạnh Vận Đại Luân bàn kia, chỉ tính tới chuyện một điểm cảm xúc tiêu cực có thể trao đổi một ức giá trị kinh nghiệm đã đủ thấy hấp dẫn rồi.
Mười điểm chính là mười ức.
Một trăm điểm chính là một trăm ức.
Một ngàn điểm chính là một ngàn ức.
Đây là ép hắn phải đưa ra lựa chọn?
Hoặc là trả giá lớn đi đắc tội mọi người trong tiểu trấn, hoặc là trực tiếp không nhìn công năng này, bỏ qua khen thưởng nhiệm vụ.
Thế nhưng hắn có thể bỏ được không?
Hiện giờ hiệu suất để hắn đạt được giá trị kinh nghiệm càng ngày càng chậm.
Nhiệm vụ không dễ nhận.
Đệ tử tăng tu vi cần thời gian, tông môn thu đồ đệ cũng cần thời gian, phát triển tông môn cũng cần thời gian.
"Hệ thống ra chiêu này đủ hung ác." Bộ Phàm bất đắc dĩ nằm trên ghế trúc phát sầu.
Bỗng nhiên, Tiểu Mãn cầm cái chổi đi ngang qua trước mặt hắn, còn không quên liếc nhìn hắn một cái.
【 Cả ngày phụ thân cá mặn chẳng chịu làm việc gì! 】
Đột nhiên trong đầu vang lên tiếng oán giận của Tiểu Mãn.
【 Đạt được cảm xúc tiêu cực từ Tiểu Mãn +1】
Bộ Phàm giật mình một cái, hắn ngơ ngác nhìn đại khuê nữ nhà mình.
Rất nhanh trong đầu hiện lên mấy từ.
Oán giận!
Phẫn nộ!
Trách móc!
Không phải trước mắt hắn đang có sẵn công cụ nhân sao?
"Tiểu Mãn, ta có việc muốn nói với ngươi?" Bỗng nhiên trên mặt Bộ Phàm xuất hiện nụ cười sáng lạn.
"Chuyện gì?"
Tiểu Mãn ngừng động tác trên tay, tức giận quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn.
Thế nhưng cảnh trước mắt này, khiến cho nàng ấy có chút không được tự nhiên.
Thật sự là nụ cười trên mặt phụ thân cá mặn cực kỳ cổ quái.
Nhất là ánh mắt kia giống như quái thúc thúc muốn dụ dỗ tiểu cô nương vậy.
【 Đạt được cảm xúc tiêu cực từ Tiểu Mãn +1】
Nụ cười trên mặt Bộ Phàm càng thêm sáng lạn.
Đột nhiên hắn cảm thấy hôm nay nhìn Tiểu Mãn cực kỳ khác lạ.
"Người đừng cười đáng khinh như vậy, có được không?" Tiểu Mãn theo bản năng lui hai bước về phía sau.
Bộ Phàm thấy vậy, vừa định nói vài câu trấn an, đột nhiên trong đầu lại vang lên tiếng lòng của Tiểu Mãn.
【 Chẳng lẽ phụ thân cá mặn này muốn xuống tay với ta? 】
【 Tên la lỵ khống biến thái này! 】
Bộ Phàm ngây người một chút, đầu hắn lập tức đầy hắc tuyến, nha đầu kia lại nghĩ ngợi lung tung cái quỷ gì vậy?
Còn nữa, từ khi nào thì hắn biến thành la lỵ khống rồi?
"Phụ thân, ta nói cho người nghe, tuy rằng nương không ở nhà, tiểu di không ở nhà, Tiểu Hỉ Bảo cũng không ở nhà, nhưng Tiểu Hoan Bảo ở nhà!" Tiểu Mãn cầm lấy cái chổi, ánh mắt cảnh giác nói: "Còn nữa ta đã tới cảnh giới Giả Đan, người ngàn vạn lần đừng có xằng bậy!"
"Nha đầu kia, ngươi đang nghĩ vớ vẩn gì đó? Ta thấy ngươi vội trước vội sau làm việc trong nhà, nên muốn khích lệ ngươi một chút, ngươi phản ứng lớn như vậy làm gì?” Trán Bộ Phàm lập tức nổi gân xanh.
"Vậy là tốt rồi!" Tiểu Mãn vỗ vỗ bộ ngực bằng phẳng, bộ dáng như nhẹ nhàng thở ra: "Nhưng mà, kể cả muốn khích lệ thì những lời người nói ra chắc chắn không phải lời hay ho gì!"
Bộ Phàm bị lời Tiểu Mãn nói làm á khẩu không trả lời được.
Rốt cuộc là hắn đang quét cảm xúc tiêu cực hay là Tiểu Mãn đang quét?
Nếu không thể nghe thấy tiếng lòng của Tiểu Mãn, nói không chừng Bộ Phàm cũng phải hoài nghi có phải hắn đang bị Tiểu Mãn quét cảm xúc tiêu cực hay không.
"Không có chuyện gì thì ta đi đây, ta còn muốn quét dọn phòng ở. Người cho là ai cũng nhàn nhã cả ngày như con cá mặn giống người chắc!" Tiểu Mãn ôm cái chổi trước ngực, hướng ánh mắt lạnh nhạt nhìn hắn.
Lúc này Bộ Phàm mới phản ứng lại, thiếu chút nữa đã quên chính sự rồi.
"Nha đầu kia, lúc ngươi nói chuyện đừng đâm săm chọc lốp như thế, không biết là di truyền từ ai?" Bộ Phàm bình phục lại một chút tâm tình rồi rất nhanh tổ chức lại ngôn từ, bày ra bộ dáng bất đắc dĩ lắc đầu nói.