"Ưu điểm là di truyền từ mẫu thân, còn khuyết điểm, người nói xem, là di truyền từ ai?" Tiểu Mãn hất cằm, ánh mắt kia giống như đang nói. Đúng vậy, khuyết điểm chính là di truyền từ người đó.
"Ta lại không thấy ngươi được di truyền ưu điểm gì từ nương của ngươi nha?" Từ đáy mắt Bộ Phàm hiện lên tia vui mừng không dễ phát hiện, nhưng hắn ra vẻ nghi hoặc nói.
"Cái gì mà không có! Khuôn mặt, dáng người..." Tiểu Mãn ưỡn ngực theo bản năng, thế nhưng ngay lập tức nàng ấy giật mình một cái, không còn dám ưỡn ngực nữa.
【 Nhận được cảm xúc tiêu cực từ Tiểu Mãn +1】
Bộ Phàm thầm cười trộm.
Kỳ thật hắn vẫn luôn biết Tiểu Mãn rất để ý tới phương diện này.
"Tiểu Mãn, kỳ thực có một câu phụ thân vẫn luôn muốn nói cho ngươi nghe. Đừng quá để ý tới chỗ thiếu hụt trên người mình, chỉ có nội tâm đủ cường đại mới thật sự cường đại! Hơn nữa, đặc điểm của ngươi cũng không được coi là chỗ thiếu hụt, ít nhất là trên người bớt đi hai cái gánh nặng!" Bộ Phàm đứng lên, đi đến trước mặt Tiểu Mãn, hai tay chụp vào bả vai Tiểu Mãn, nói lời thấm thía.
"Ngươi không biết mỗi lần nương của ngươi đều nặng tới mức không thẳng được lưng, dáng vẻ không bao giờ được ưỡn ngực ngẩng đầu, nào có thể đối mặt với sinh hoạt như ngươi."
【 Nhận được cảm xúc tiêu cực từ Tiểu Mãn +1】
【 Nhận được cảm xúc tiêu cực từ Tiểu Mãn +1】
【 Nhận được cảm xúc tiêu cực từ Tiểu Mãn +1】
"Phụ thân, người nói xong chưa? Nói xong thì ta còn phải đi làm việc."
Mặt Tiểu Mãn không chút thay đổi, lập tức xoay người, sải bước vào trong phòng.
【 Ta không đội trời chung với đại móng heo! 】
Bộ Phàm vội ho một tiếng, lau cái mũi.
Vừa rồi có phải hắn nói hơi quá đáng hay không?
Nhưng mà, nhìn thấy 【 Giá trị cảm xúc tiêu cực: sáu 】.
Chỉ nói vài câu mà có sáu ức kinh nghiệm rồi, thật đáng giá.
Bộ Phàm có chút không thể tin được.
Sau đó khi hắn phản ứng lại, lập tức lắc mạnh đầu.
Thiếu chút nữa hắn đã sập cái bẫy do hệ thống giăng ra rồi.
Nói không chừng hệ thống đang muốn cho hắn càng lún càng sâu vào phương diện này, cuối cùng đắc tội tất cả mọi người.
Thế nhưng quyết định có đắc tội hay không, cuối cùng vẫn do hắn quyết định.
Chỉ cần hắn sử dụng công năng cảm xúc tiêu cực này một cách thích hợp, sẽ không có việc gì.
Ví dụ như, Tiểu Mãn.
Trước kia hắn thường xuyên cãi nhau đấu võ mồm với Tiểu Mãn, không phải luôn hòa thuận đó sao?
Hơn nữa ngày hôm qua khi hắn bị uỷ thác quản lý hố phải rời khỏi tiểu trấn, nha đầu Tiểu Mãn kia còn lộ ra chút không nỡ.
Nhưng người ở trong tiểu trấn có thể khiến hắn quét cảm xúc tiêu cực...
Bộ Phàm đột nhiên nghĩ đến một người.
Đúng vậy.
Chính là Tống Lại Tử.
Nói đùa à.
Tống Lại Tử này là một kẻ hời hợt, ngày nào chẳng xuân phong đắc ý, thần kinh lại thô to, chỉ sợ không dễ quét cảm xúc tiêu cực.
Nhưng Tống Tiểu Xuân lại khác.
Tống Tiểu Xuân hay chú ý tới những chuyện nhỏ nhặt, lại sĩ diện, muốn quét cảm xúc tiêu cực của đối phương cực kỳ dễ dàng.
Hơn nữa, còn có thể quét mà không cần cố kỵ.
"Tiểu Mãn, ta muốn ra ngoài một chuyến, chuyện trong nhà phiền ngươi để ý!"
Không đợi Tiểu Mãn đáp lời, Bộ Phàm đã cưỡi tiểu bạch lư quay về tiểu trấn.
Tiểu Mãn đi từ trong phòng ra, vẻ mặt đầy nghi hoặc: "Móng heo lớn này lại muốn làm gì? Quên đi, mặc kệ! Chỉ cần không rời khỏi tiểu trấn là được! Còn chưa tới Trúc Cơ kỳ đã muốn xông xáo Tu Tiên giới, không phải đi tặng đầu người sao?"
Bộ Phàm không biết Tiểu Mãn đang nghĩ cái gì.
Khi Hắn vừa cưỡi tiểu bạch lư đi ngang qua cây hòe ở tiểu trấn, chợt nghe Tiểu Hòe kêu gọi hắn.
Hóa ra Tiểu Hòe rất hoang mang khó hiểu vì ngày hôm qua đột nhiên hắn lại muốn rời khỏi tiểu trấn, Bộ Phàm đành phải giải thích, nói chuyện ngày hôm qua, hắn chỉ thi thoảng gặp dịp mua vui thôi.
Nhưng làm cho ai xem thì hắn không nói, chỉ có thể khiến Tiểu Hòe tự mình hiểu rõ thôi.
Hắn nói lời từ biệt với Tiểu Hòe, trên đường lại gặp một ít cư dân tiểu trấn quen thuộc.
Những cư dân tiểu trấn này vừa thấy đã tới cảm tạ hắn, còn nói cái gì mà bọn họ hiểu được dụng ý ngày hôm qua của hắn. Bọn họ làm như vậy lại khiến Bộ Phàm chẳng hiểu ra làm sao.
Nhưng mà vì thời gian gấp gáp, Bộ Phàm cũng không hỏi nhiều, chỉ nói qua loa vài câu nhàn thoại, sau đó lợi dụng lý do mình còn có việc để cáo từ rời đi.
Rất nhanh, Bộ Phàm đã cưỡi tiểu bạch lư tới cổng lớn Tống phủ.
Giờ phút này, trước cổng lớn Tống phủ có một gã sai vặt đang quét sân.
"Trấn trưởng, sao ngài lại tới đây?" Gã sai vặt kia vừa thấy trấn trưởng đến, lập tức cung kính hành lễ nói.
"Ta tới tìm thiếu gia nhà ngươi bàn chút chuyện, thiếu gia nhà ngươi có ở trong phủ không?" Bộ Phàm xuống khỏi lưng tiểu bạch lư, đi lên phía trước cười hỏi.
"Có! Trấn trưởng, xin chờ một chút, ta đi bẩm báo lão gia phu nhân." Gã sai vặt vội vàng xoay người vào phủ đệ. Chỉ chốc lát sau, Tống phu nhân và Tống viên ngoại, cùng với Dương Ngọc Lan vội vàng đi tới .