"Trấn trưởng, mau mời vào!" Tuy Tống viên ngoại không còn trẻ nữa nhưng tinh thần sức lực lại không thua kém tiểu tử hai mươi tuổi.
Bọn họ vào phòng.
Dương Ngọc Lan đi gọi Tống Tiểu Xuân đi tới, Bộ Phàm và Tống viên ngoại, Tống phu nhân trò chuyện đơn giản một phen, hỏi tình hình gần đây của Tống Tiểu Xuân.
Tuy hắn cũng biết hơn phân nửa Tống Tiểu Xuân chỉ ở nhà huy kiếm nhưng là khách nhân vẫn nên hỏi một chút .
"Trấn trưởng ngươi cũng biết đấy, cả ngày hài tử Tiểu Xuân kia đều huy chuôi kiếm của hắn. Nói ra chỉ khiến trấn trưởng ngươi chê cười!” Tống viên ngoại cười khổ lắc đầu.
【 Đạt được cảm xúc tiêu cực của Tống viên ngoại +1】
Bộ Phàm nao nao.
Như vậy cũng có thể đạt được cảm xúc tiêu cực?
Không đúng, cảm xúc tiêu cực bao hàm rất nhiều thành phần.
Không chỉ đơn giản là phẫn nộ, oán giận, còn có lo âu, uể oải, bi thương vân vân.
Mà sở dĩ hắn có thể đạt được cảm xúc tiêu cực từ Tống viên ngoại.
Nghĩ cũng thấy rất đơn giản.
Vì sao Tống Tiểu Xuân lại thích huy kiếm?
Ai tạo ra thanh kiếm trên tay đối phương?
Tống viên ngoại không có oán niệm với hắn mới là lạ.
Bộ Phàm lại nhìn bảng hảo hữu một chút.
Hảo cảm của Tống viên ngoại với hắn không giảm bớt.
Nói cách khác oán niệm của Tống viên ngoại không đủ để sinh ra giá trị cừu hận với hắn.
Nói như vậy, không phải bảo chỉ cần hắn nắm giữ được mức độ nhất định, có thể quét cảm xúc tiêu cực bất cứ người nào mà không có chuyện gì xảy ra?
Nhưng mà mức độ nào không dễ nắm giữ, hơi không để ý một chút sẽ đắc tội với người.
"Tống viên ngoại, người nói đùa rồi, Tiểu Xuân làm chuyện hắn thích, sao ta lại chê cười?"
Tâm tình Bộ Phàm không tồi, một điểm cảm xúc tiêu cực chính là một ức giá trị kinh nghiệm, được giá trị kinh nghiệm này dễ dàng như vậy, đừng hỏi hắn sung sướng tới mức nào.
"Trấn trưởng nói cũng đúng!" Tống viên ngoại ngẫm lại cũng thấy đúng.
So sánh với bộ dáng nửa sống nửa chết của năm đó khi Tống Tiểu Xuân vừa trở về, hiện giờ ít nhất cũng ra hình người.
Hơn nữa nhi tử đã cho lão hai tôn tử, lão còn gì phải bất mãn?
"Sao ngươi lại tới đây?"
Lúc này, Tống Tiểu Xuân từ bên ngoài chậm rãi đi đến, bên cạnh Tống Tiểu Xuân còn có Dương Ngọc Lan và Lạc Khuynh Thành đi theo.
"Là nhàn rỗi không có việc gì nên tới thăm ngươi." Trước mắt Bộ Phàm sáng ngời, cười ấm áp như gió xuân: "Đúng rồi, lần trước lúc ngươi đấu kiếm với ta, đang yên đang lành lại té ngã, hiện giờ đã đỡ chưa?"
【 Đạt được cảm xúc tiêu cực từ Tống Tiểu Xuân +1】
Trong lòng Bộ Phàm thầm sung sướng.
Không nghĩ tới hắn kiếm cảm xúc tiêu cực từ Tống Tiểu Xuân lại dễ dàng như vậy.
"Không phiền ngươi quan tâm!" Mặt Tống Tiểu Xuân không chút thay đổi, tìm một chỗ ngồi xuống.
Lạc Khuynh Thành ngồi bên cạnh đối phương, Dương Ngọc Lan bảo tỳ nữ đặt trà bánh lên bàn rồi ngồi vị trí bên cạnh Lạc Khuynh Thành.
Tống viên ngoại và Tống phu nhân không sao hiểu nổi những lời Bộ Phàm vừa nói.
"Trấn trưởng, vừa rồi ngươi nói là có ý gì? Cái gì mà Tiểu Xuân đang yên đang lành lại té ngã?" Tống viên ngoại có chút khó hiểu hỏi.
"Kỳ thật cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là trước đó không lâu, Tiểu Xuân đến nhà chúng ta làm khách. Lúc ấy hắn vô duyên vô cớ nói muốn tỷ thí kiếm pháp với ta. Ai biết đâu vẫn chưa kịp đấu võ, Tiểu Xuân đã ngã một cái trước rồi."
Bộ Phàm liếc mắt nhìn Tống Tiểu Xuân một cái, trên mặt Tống Tiểu Xuân vẫn không nhìn ra cảm xúc như trước, nhưng vì cảm xúc tiêu cực, chỉ có thể để tiểu đồng bọn của hắn này ấm ức một chút.
【 Đạt được cảm xúc tiêu cực từ Tống Tiểu Xuân +1】
Đúng là gia hoả bề ngoài bình tĩnh, nội tâm cuồng nhiệt.
Dương Ngọc Lan và Lạc Khuynh Thành cũng có chút ấn tượng với chuyện lần trước.
Nhưng các nàng chỉ biết Tống Tiểu Xuân và Bộ Phàm đi ra ngoài một chuyến, sau đó chật vật trở về.
Lúc ấy, các nàng đã hoài nghi có phải hai người ra bên ngoài đánh nhau, mà người thua dĩ nhiên là Tống Tiểu Xuân hay không.
Thế nhưng các nàng không tài nào đoán ra được bộ dáng chật vật của Tống Tiểu Xuân kia lại là tự mình ngã.
"Còn có việc này? Vậy kết quả sau đó thì sao?" Tống phu nhân hiếu kỳ nói.
"Đâu có kết quả. Sau khi Tiểu Xuân không hiểu vì sao lại ngã một cái, trận tỷ thí kia đã không còn tiếp tục được nữa rồi!" Bộ Phàm cười trả lời.
"Hóa ra là như vậy, Tiểu Xuân cũng thật là, bây giờ còn giữ nguyên tính nết khi còn nhỏ, vẫn thích tìm trấn trưởng tỷ thí này tỷ thí kia?" Tống phu nhân cầm khăn tay che miệng cười nói.
"Nương, khi tướng công còn nhỏ thường xuyên tìm trấn trưởng tỷ thí ư?" Dương Ngọc Lan cảm thấy hứng thú, ngay cả Lạc Khuynh Thành cũng vậy.
"Đúng vậy, nhưng mà mỗi lần đều khóc đến nước mắt nước mũi chảy ròng ròng chạy vào trong lòng ta!" Vẻ mặt Tống phu nhân có chút hoài niệm nói.