Đại Boss Tân Thủ Thôn ( Dịch )

Chương 156 - Chương 864 - Có Việc Muốn Nhờ

Chương 864 - Có Việc Muốn Nhờ
Chương 864 - Có Việc Muốn Nhờ

Nếu thời gian có thể đảo ngược lại, hắn thật sự muốn khuyên chính mình thu tay lại.

"Cảm xúc tiêu cực hả?" Đột nhiên Bộ Phàm có loại xúc động cực kỳ cấp bách muốn đạt được lượng lớn cảm xúc tiêu cực.

"Không được, không thể trúng quỷ kế của hệ thống, nói không chừng hệ thống muốn nhìn thấy kết quả như vậy!"

Bộ Phàm lắc mạnh đầu, muốn thu hoạch cảm xúc tiêu cực thì phải đắc tội với người, đây là muốn hắn đi khắp nơi đắc tội với người đó.

"Phụ thân, người bày ra tư thế gì vậy? Sao lại không ngồi như pho tượng nữa?" Tiểu Mãn từ ngoài phòng đi đến, nhìn thấy Bộ Phàm cá mặn nằm yên, mặt trầm xuống.

Bởi vì giờ phút này Bộ Phàm y như một con cá mặn nửa chết nửa sống, không chút sinh khí.

"Không có gì, ta muốn tĩnh tĩnh!" Mí mắt Bộ Phàm giật giật, liếc mắt nhìn Tiểu Mãn một cái, hai mắt trống rỗng.

"Tĩnh Tĩnh là ai?" Tiểu Mãn nhíu mày nói.

Bộ Phàm: "..."

Được rồi, khuê nữ này có chút ‘khuyết tật’ về chỉ số thông minh mà.

"Không có việc gì, ngươi có chuyện gì thì đi làm chuyện ấy đi, không cần để ý tới ta!" Bộ Phàm khoát tay.

【 Đạt được cảm xúc tiêu cực từ Tiểu Mãn +1】

"Người cho rằng ta muốn để ý đến người hả? Ngô phu tử và đại tra nam kia lại tới nữa, ta chỉ đi qua báo với người một chút thôi!"

Tiểu Mãn cảm thấy hai ngày nay, hành vi của phụ thân cá mặn vô cùng cổ quái.

Ngày hôm qua đột nhiên nói phải rời khỏi tiểu trấn, hôm nay lại tử khí trầm trầm, giống như đã bị cái gì đó đả kích vậy?

Còn nói nhớ (đồng âm với muốn) Tĩnh Tĩnh.

Tên này vừa nghe đã biết không phải nam rồi.

"Ngô phu tử tới ư? Vậy ngươi cho bọn họ tiến vào!" Bộ Phàm trực tiếp không nhìn tiếng lòng của Tiểu Mãn.

Nhưng đúng là muốn đạt được cảm xúc tiêu cực từ Tiểu Mãn rất dễ dàng, cũng sẽ không đắc tội.

Còn Tống Tiểu Xuân nữa, cũng y như vậy.

Từ từ đã.

Đột nhiên trong đầu Bộ Phàm hiện lên cái gì đó nhưng hắn lại không nắm bắt được.

Loại cảm giác này cũng từng xuất hiện lúc ở nhà Tống Tiểu Xuân.

Giống như có cái gì đó mà hắn bỏ qua rồi.

"Ngô phu tử bảo ông ta muốn nói với người chút chuyện. Nhưng mà người cũng không nhìn bộ dáng hiện tại của mình xem, có thể gặp người không?"

Tiểu Mãn đứng bên cạnh, lộ ra vẻ mặt ghét bỏ nhìn Bộ Phàm cá mặn đang nằm một chút.

【 Đạt được cảm xúc tiêu cực từ Tiểu Mãn +1】

"Được rồi được rồi!”

Bộ Phàm bất đắc dĩ đứng dậy đi vào trong phòng.

Thế nhưng bỗng nhiên, hắn ngừng chân lại một chút, khuôn mặt lộ ra vẻ cổ quái.

"Sao người không đi ?" Tiểu Mãn khó hiểu nói.

"Không có gì!" Bộ Phàm khoát tay.

Tiểu Mãn chạy nhanh theo phía sau.

"Tiểu Mãn, ngươi đi theo ta làm gì? Có khách đến, còn không đi đun nước pha trà?" Bộ Phàm đột nhiên quay đầu lại.

【 Đạt được cảm xúc tiêu cực từ Tiểu Mãn +1】

"Thực sự coi ta là nha hoàn ư?" Tiểu Mãn than thở một câu.

"Nhưng mà Ngô phu tử tìm phụ thân rốt cuộc là có chuyện gì? Chẳng lẽ có liên quan tới Triệu tra nam kia? Ta phải nhanh đi nghe một chút!"

Nghĩ như vậy, Tiểu Mãn nhanh chóng vào phòng bếp đun nước pha trà.

Khóe môi Bộ Phàm dần dần cong lên.

Dường như hắn đã tìm được một cách cực kỳ tốt để quét cảm xúc tiêu cực mà không đắc tội người khác rồi.

Lúc trước rơi vào ngõ cụt, cho nên hắn nghĩ rằng quét cảm xúc tiêu cực cần phải đắc tội với người khác.

Thế nhưng cảm xúc tiêu cực bao hàm rất nhiều loại trạng thái tình cảm.

Trong đó có một ít cảm xúc chỉ làm người ta cảm thấy đau như chọc vào tim, nhưng lại không khiến người ta phẫn nộ.

Cũng giống như Tống Tiểu Xuân.

Đại đa số cảm xúc tiêu cực của Tống Tiểu Xuân đều đến từ lịch sử đen tối khi còn nhỏ, là một ít chuyện đối phương không muốn đề cập đến.

Mà loại cảm xúc này đại khái là quẫn bách.

Đương nhiên, hắn cũng không nói nhất định phải chọc vào lịch sử đen tối của người khác.

Ý của hắn là nếu áp dụng phương pháp châm vào tim thích hợp, có phải sẽ thu thập được cảm xúc tiêu cực mà không đắc tội người hay không?

Ý tưởng này rất khả thi.

Bộ Phàm nghĩ thông suốt điểm này, lập tức quét sạch tâm tình sa sút không phấn chấn hồi nãy.

Vừa lúc lấy Ngô Huyền Tử và Định An Hầu ra thử một lần?

Nhìn thấy Ngô Huyền Tử và Định An Hầu đang đứng ngoài sân, trong mắt Bộ Phàm hiện lên một đạo tinh quang.

Giờ phút này, Ngô Huyền Tử và Định An Hầu đang đứng bên ngoài sân.

Từ sáng nay Định An Hầu đã tới đây một chuyến.

Hắn ta thật sự không thể tưởng tượng nổi một tồn tại khiến Ngô Huyền Tử phải nhìn lên, lại ẩn cư ở nơi mộc mạc đơn sơ như vậy.

Chẳng những trong sân có súc vật, còn trồng rau ngoài vườn.

"Ngô phu tử, ngươi thật là… đã đến đây thì cứ trực tiếp vào uống trà, chờ bên ngoài làm gì?" Bộ Phàm chắp hai tay, bước chân nhẹ nhàng, vẻ mặt cực kỳ nhiệt tình nói.

"Là vì ta có chuyện muốn nhờ.”

Bình Luận (0)
Comment