Đại Boss Tân Thủ Thôn ( Dịch )

Chương 158 - Chương 866 - Vì Sao Ta Phải Cứu Ngươi (2)

Chương 866 - Vì Sao Ta Phải Cứu Ngươi (2)
Chương 866 - Vì Sao Ta Phải Cứu Ngươi (2)

Khóe môi Bộ Phàm hiện lên một nụ cười không dễ phát hiện.

Hóa ra từ chối cũng mang tới cảm xúc tiêu cực.

Vừa rồi hắn đang suy nghĩ, cảm xúc tiêu cực có rất nhiều loại, nhưng không phải tất cả cảm xúc tiêu cực đều sẽ ảnh hưởng tới mối quan hệ song phương.

Thế nhưng rốt cuộc loại cảm xúc tiêu cực gì sẽ khiến người ta trở mặt, chuyện này cần phải thử một lần .

Mà Định An Hầu lại không quen với hắn.

Vừa lúc có thể mượn một lần này dò xét điểm mấu chốt của cảm xúc tiêu cực.

"Tiên sinh, hiện giờ Triệu Chính là tiên sinh học đường."

Tuy Định An Hầu là Hầu gia Đại Ngụy thế nhưng Ngô Huyền Tử dám khẳng định nếu nói ra thân phận của đối phương, Bộ tiên sinh sẽ càng không bằng lòng ra tay cứu giúp.

Cho nên, ông ta muốn dùng thân phận tiên sinh học đường khiến Bộ Phàm ra tay.

Dù sao, Bộ Phàm vẫn còn một thân phận.

Là viện trưởng của thư viện và học đường.

"Không phải!" Bộ Phàm chậm rãi lắc đầu: "Ngô phu tử, ta nghĩ ngươi hiểu lầm rồi. Là Triệu Chính tự mình yêu cầu được ở lại học đường làm tiên sinh!"

Ngô Huyền Tử nhìn về phía Định An Hầu.

"Lúc trước ta muốn ở lại tiểu trấn, tiên sinh nói muốn ở lại tiểu trấn phải làm chút chuyện gì đó cho tiểu trấn, ta nói muốn tới học đường làm tiên sinh!" Định An Hầu nghĩ một lát rồi gật đầu nói.

Trong lòng Ngô Huyền Tử thầm buồn bực.

Nghe kiểu gì cũng thấy là tiên sinh cố ý yêu cầu Triệu Chính tới học đường làm tiên sinh, sao giờ phút này lại không thừa nhận rồi?

Chẳng lẽ tiên sinh có tính toán khác?

"Tiên sinh..." Định An Hầu muốn nói cái gì.

"Triệu tiên sinh đừng gọi ta là tiên sinh, ngươi có thể xưng hô ta là trấn trưởng, hoặc là viện trưởng!" Bộ Phàm xua tay ngắt lời nói.

Định An Hầu ngẩn ra.

Tiên sinh là tôn xưng, thực rõ ràng khi đối phương không cho hắn ta gọi mình là tiên sinh, thì cũng tự thể hiện ý xa cách rồi.

Khóe miệng Định An Hầu đầy chua xót.

Có lẽ lúc hắn ta vừa tới tiểu trấn, đã để lại ấn tượng không tốt cho vị ẩn sĩ cao nhân trước mắt này rồi.

Nhưng mà ngẫm lại cũng thấy đúng.

Lúc ấy chẳng những chuyện hắn ta giả vờ mất trí nhớ bị phát hiện, hắn ta còn coi vị ẩn sĩ cao nhân trước mắt này là lang trung quê mùa không bản lĩnh.

【 Đạt được cảm xúc tiêu cực của Định An Hầu +1】

【 Đạt được cảm xúc tiêu cực của Định An Hầu +1】

【 Đạt được cảm xúc tiêu cực của Định An Hầu +1】

Trong đầu không ngừng vang lên tiếng nhắc nhở, trước mắt cũng không ngừng bắn ra nhắc nhở.

Bộ Phàm cảm giác mình lại có thể rút thưởng rồi.

Từ từ.

Vì sao lại là rút thưởng?

Trao đổi kinh nghiệm không thơm ư?

"Không biết có thể xin trấn trưởng ra tay trị liệu cho ta hay không? Về sau chỉ cần trấn trưởng có chỗ cần Triệu Chính ta, dù lên núi đao, xuống biển lửa, Triệu Chính ta cũng không bao giờ từ chối!" Định An Hầu lập tức chắp tay lên tiếng nói

【 Nhiệm vụ: chữa bệnh cho Định An Hầu】

【 Giới thiệu nhiệm vụ: Định An Hầu trúng vu độc, khiến hắn ta không thể tu luyện bình thường, thậm chí sinh cơ cũng trôi qua từng chút từng chút một, khổ không nói nổi, mời ngươi trị liệu cho Định An Hầu đi 】

【 Khen thưởng nhiệm vụ: một trăm ức kinh nghiệm 】

Trong mắt Bộ Phàm hiện lên tinh quang.

Một trăm ức giá trị kinh nghiệm nha!

Rất cao.

Nhưng mà hắn vừa muốn nhận giá trị kinh nghiệm của nhiệm vụ, lại vừa muốn quét cảm xúc tiêu cực.

"Ngươi cảm thấy ta cần ngươi lên núi đao xuống biển lửa không?" Bộ Phàm thản nhiên hỏi ngược lại.

【 Đạt được cảm xúc tiêu cực của Định An Hầu +1】

【 Đạt được cảm xúc tiêu cực của Định An Hầu +1】

Định An Hầu không biết nên đáp lời như thế nào.

Vị trước mắt này chính là tồn tại ngay cả Ngô Thánh Nhân cũng phải nhìn lên. Nhân vật như vậy, có thể cần loại tiểu nhân vật như hắn ta làm cái gì chứ?

"Tiên sinh!" Ngô Huyền Tử không nhịn được mở miệng nói.

"Ngô phu tử, ta biết ngươi muốn nói cái gì, lấy giao tình giữa ngươi và ta, đổi thành chuyện khác, dĩ nhiên là ta sẽ giúp, nhưng ta nghĩ ngươi hiểu rất rõ thân phận của vị này?" Bộ Phàm chậm rãi xua tay.

Ngô Huyền Tử nghe giao tình giữa ngươi và ta, trong lòng có chút xúc động.

Có giao tình cùng một vị ẩn sĩ cao nhân, đây là phúc phận ông ta tu luyện mấy đời mới có.

Thế nhưng khi Ngô Huyền Tử nghe được một câu cuối cùng, ông ta chỉ biết cười khổ.

Không hổ là ẩn sĩ cao nhân, ông ta còn chưa nói ra thân phận của Định An Hầu, đối phương đã biết.

Cuối cùng Ngô Huyền Tử đành im lặng không lên tiếng.

Định An Hầu cũng không biết nên nói cái gì.

"Một khi đã như vậy, trấn trưởng, ta còn có việc cáo từ trước!"

Vẻ mặt Định An Hầu vẫn bình tĩnh, nhưng đáy lòng đã có chút mất mát.

【 Đạt được cảm xúc tiêu cực của Định An Hầu +1】

【 Đạt được cảm xúc tiêu cực của Định An Hầu +1】

【 Hảo cảm của Định An Hầu với ngươi giảm xuống, giá trị hảo cảm trước mắt: 50】

Bình Luận (0)
Comment