Đại Boss Tân Thủ Thôn ( Dịch )

Chương 160 - Chương 868 - Ván Giặt Đồ (2)

Chương 868 - Ván Giặt Đồ (2)
Chương 868 - Ván Giặt Đồ (2)

Bộ Phàm bật cười lắc đầu, sau đó hắn nhìn ra ngoài sân, thở dài: "Có lẽ kiếp trước hắn thực sự có lỗi với Tiểu Ny nhưng hắn lại không làm thất vọng mấy vạn vạn bá tánh bình dân của Đại Ngụy!"

Cùng lúc đó, Định An Hầu vẫn mang vẻ mặt không chút thay đổi, đang trên đường quay về tiểu trấn.

"Vẫn còn giận vị tiên sinh kia?" Ngô Huyền Tử chắp hai tay, mặc một bộ áo bào tro, thân hình xuất hiện bên cạnh Định An Hầu trong chớp mắt.

"Thánh Nhân cứ nói đùa, làm sao ta có thể tức giận một người khiến Thánh Nhân người cũng phải nhìn lên?" Định An Hầu lắc đầu nói: "Hơn nữa tính nết của rất nhiều ẩn sĩ cao nhân hoặc ít hoặc nhiều đều có chút cổ quái, ta đã sớm đoán được chuyện này rồi."

"Ngươi có thể nghĩ như vậy là tốt rồi, trước khi tới tìm ngươi ta đã từng hỏi ý vị kia rồi. Hắn bảo đúng là hắn không nói muốn cứu ngươi nhưng cũng không nói không muốn cứu ngươi!" Ngô Huyền Tử nói.

"Thánh Nhân, vậy ý của vị kia là gì?" Định An Hầu nhíu mày khó hiểu nói

"Ta cũng không đoán ra ý của vị kia, nhưng ta nghĩ vị kia không phải không muốn cứu ngươi, mà là thời cơ chưa tới." Ngô Huyền Tử vuốt vuốt râu nói.

"Thời cơ chưa tới?" Định An Hầu lập lại một lần.

"Đúng vậy, trong mắt những tồn tại giống như vị ấy, vạn vật trên thế gian cũng chỉ là quân cờ mà thôi. Triệu tướng quân, vừa rồi ở trong nhà vị ấy, ngươi có phát hiện ra chỗ nào không ổn hay không?" Ngô Huyền Tử hỏi.

"Chỗ nào không ổn?" Định An Hầu nhíu mày suy nghĩ một chút: "Vị kia vẫn một mực dùng ngôn ngữ kích thích ta, không đúng, giống như đang một mực thử tâm tình của ta!"

"Ừm, vậy là tướng quân cũng nhận ra!" Ngô Huyền Tử vuốt vuốt râu, bày ra bộ dáng trẻ nhỏ dễ dạy gật đầu nói.

"Vậy vì sao vị kia muốn làm như vậy?" Định An Hầu có chút khó hiểu nói.

"Có lẽ là muốn khảo nghiệm tính kiên nhẫn của ngươi." Ngô Huyền Tử chậm rãi nhìn lên không trung.

Định An Hầu giật mình một cái, sau đó hắn ta tinh tế ngẫm lại, dường như có một tầng ý nghĩa như vậy thật, vì vậy hắn ta mới không quá phản cảm với vị kia, kỳ thật hắn ta cũng không dám phản cảm.

"Đa tạ Thánh Nhân đã chỉ điểm!"

"Triệu tướng quân, về sau nếu ở tiểu trấn thì đừng nên gọi ta là Thánh Nhân, cứ gọi ta là phu tử như người trong tiểu trấn là được." Ngô Huyền Tử cười nói.

Định An Hầu cũng không phải người quá thích phân chia cao thấp: "Thánh Nhân đã nói như thế, vậy ta cung kính không bằng tuân mệnh. Mà phu tử cũng đừng gọi ta là Triệu tướng quân, cứ gọi ta là Triệu Chính! Về chuyện này, phu tử bảo ta nên làm như thế nào?"

“Lúc trước làm như thế nào, về sau cứ làm như thế ấy!"

Học đường tan học.

Con cóc vẫn tới đón Tiểu Hỉ Bảo về nhà như thường lệ.

Tiểu Hỉ Bảo vui vẻ xua tay chào tạm biệt đám tiểu bằng hữu, sau đó thân hình mạnh mẽ nhảy lên lưng con cóc.

"Sư đệ, ngồi trên đây, chúng ta đi tìm tiểu muội muội!" Tiểu Hỉ Bảo vẫy vẫy tay với Đường Thanh Sơn.

"Không được, vẫn là tiểu sư tỷ đi tìm muội muội ta đi, ta tới nhà gặp sư phụ trước!" Đường Thanh Sơn vội xua tay.

"Vậy được rồi, Tiểu Thanh Oa, chúng ta tới thư viện!" Tiểu Hỉ Bảo đáng yêu gật gật đầu, tiếp đó, đôi tay nhỏ bé búng một cái, ra lệnh.

"Ộp!" Con cóc kêu một tiếng, lập tức nhảy về hướng thư viện .

Đường Thanh Sơn nhẹ nhàng thở ra. Nói thật, hắn không muốn ngồi lên con cóc, cảm giác nó lạ lắm.

Đường Tiểu Ngọc kinh hồn táng đảm vượt qua nửa ngày.

Ngay khi tan học, nàng ta cũng không để ý tới chuyện đi qua chào hỏi đồng môn, đã vội thu dọn đồ dùng rồi hoang mang rối loạn, vội vàng chạy thẳng ra ngoài thư viện.

Hành động như thế khiến không ít người quen biết Đường Thanh Sơn lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Ra khỏi thư viện, Đường Tiểu Ngọc không về nhà, chạy về phía học đường.

Nửa đường, lại gặp Tiểu Hỉ Bảo đang đi tìm nàng ta.

"Tiểu muội muội, là muội phải không?" Tiểu Hỉ Bảo nhanh nhẹn tuột xuống từ trên lưng con cóc.

"Tiểu Hỉ Bảo!" Đường Tiểu Ngọc lệ nóng doanh tròng.

Ở trong thư viện, đều là người không biết, nàng ta lại lo lắng thân phận bị lộ ra ngoài ánh sáng, cho nên trong lòng Đường Tiểu Ngọc vẫn một mực bị vây trong trạng thái lo lắng sợ hãi.

Giờ phút này, nhìn thấy người quen thuộc, Đường Tiểu Ngọc không hề nghĩ ngợi gì đã lao tới ôm cổ Tiểu Hỉ Bảo.

Mà cảnh này, hoàn toàn bị người nào đó vừa ra khỏi nhà đi mua nước tương, không đúng, là đi mua rượu nhìn thấy.

Hôm nay tiêu cục Bất Phàm nhận được một đơn hàng lớn.

Tâm tình Tống Lại Tử tốt, sai Lăng Hà Biên đi mua rượu.

Lăng Hà Biên không hề hai lời, rất nhanh đã chạy vào trong siêu thị tiểu trấn mua hơn mười bình rượu.

Sau đó hắn ôm một vò về trước, chỗ rượu còn lại đã được chủ quán bảo đảm, chờ một lát nữa sẽ có người mang tới tiêu cục Bất Phàm.

Trong mắt hắn, chuyện này quá mức bình thường nhưng Lăng lão tổ lại ở một bên bênh vực kẻ yếu là Lăng Hà Biên: "Lăng tiểu tử, bị người sai tới sai lui như vậy, chẳng lẽ trong lòng ngươi không bực bội?"

Bình Luận (0)
Comment