"Có gì phải bực chứ? Trong tiêu cục, bối phận của ta là thấp nhất, hơn nữa mọi người trong tiêu cục đối xử với ta rất tốt, cho ta cái ăn, cho ta nơi ở, làm chân chạy cho bọn họ, là chuyện ta cần làm." Lăng Hà Biên thuận miệng ứng phó: "Lão tổ, ta biết người muốn khuyên ta rời khỏi tiểu trấn, nhưng ta ở trong tiểu trấn lại có cảm giác không tồi!"
"Cái gì mà không tồi? Theo ta thấy, ngươi luyến tiếc tiểu nha đầu kia thôi. Lăng tiểu tử, nghe lời khuyên của ta đi, mau rời khỏi nơi này. Lần trước vị trấn trưởng kia không rời đi, cho nên ngươi ở lại tiểu trấn này tùy thời đều có nguy hiểm!"
Giọng nói của Lăng lão tổ một mực lải nhải trong đầu Lăng Hà Biên.
Nhưng Lăng Hà Biên căn bản không chịu nghe, vẫn tiếp tục đi về hướng tiêu cục.
Tuy lão tổ tông nói vị trấn trưởng kia rất nguy hiểm nhưng hắn lại không cảm thấy như vậy.
Nói gì thì nói, một người có thể khiến tất cả mọi người trong tiểu trấn đều kính ngưỡng sùng bái, làm sao có thể là ác nhân?
Nhưng bỗng nhiên, bước chân của Lăng Hà Biên chợt ngừng lại, ánh mắt hắn ngơ ngẩn nhìn xa xa.
"Sao không đi nữa rồi?" Lăng lão tổ thấy Lăng Hà Biên ngừng lại, còn có chút nghi hoặc.
Nhưng khi lão nhìn theo ánh mắt Lăng Hà Biên, lại lập tức có hứng thú.
Giờ phút này, ngay tại đầu ngõ xa xa.
Một thiếu niên có khuôn mặt nho nhã đang gắt gao ôm một tiểu cô nương đáng yêu vào trong ngực.
Tiểu cô nương kia là Tiểu Hỉ Bảo.
Mà thiếu niên nho nhã ôm Tiểu Hỉ Bảo kia, mặc một bộ trường bào màu lam nhạt, khí chất nho nhã, tựa như thế gia công tử.
Lăng Hà Biên từng gặp người này ở trước cổng lớn của thư viện, đối phương là học trò trong thư viện.
So sánh với đối phương, Lăng Hà Biên cúi đầu nhìn y phục mình đang mặc trên người một chút.
Tuy sạch sẽ nhưng so sánh với vị công tử kia, hắn chẳng khác gì một kẻ ăn mày ven đường.
"Chậc chậc, đúng là trai tài gái sắc!" Bỗng nhiên âm thanh già nua đầy trêu tức của Lăng lão tổ quanh quẩn trong đầu Lăng Hà Biên.
Bỗng nhiên Lăng Hà Biên gắt gao ôm bình rượu trong lòng
Hắn im lặng một lát, lại ngẩng đầu đưa mắt nhìn tình huống bên kia, cuối cùng quay đầu chậm rãi rời đi.
"Làm sao vậy? Nhìn thấy người mình thầm thích bị một thiếu niên xa lạ ôm vào trong ngực, trong lòng không thoải mái ư?" Lăng lão tổ trêu chọc nói.
"Không có!" Mặt Lăng Hà Biên không chút thay đổi, hắn cúi đầu đi về phía trước.
"Không phải lão tổ nói ngươi đâu, nhưng lấy thiên phú tư chất của ngươi, trong tương lai tuyệt thế giai nhân ở Tu Tiên giới này sẽ là một món đồ chơi mặc ngươi vẫy thì tới, đuổi thì đi. Hiện giờ ngươi cần gì phải phát sầu vì một tiểu cô nương còn chưa trưởng thành?"
Thấy Lăng Hà Biên vẫn một mực không nói lời nào, Lăng lão tổ tiếp tục khuyên:
"Được rồi được rồi, dù ngươi thật sự có ý với tiểu cô nương kia, thì hiện giờ tu vi thực lực của ngươi còn không xứng với người ta."
Lời này vừa nói ra, Lăng Hà Biên dừng chân lại một chút.
Lăng lão tổ thấy lời này dùng được, lại bổ sung: "Nếu ngươi muốn xứng đôi với tiểu cô nương kia, nhất định phải có thực lực xứng đôi với đối phương. Mà muốn tốc độ tu luyện tăng lên, chỉ có rời khỏi tiểu trấn này, trở lại Lăng gia mà thôi. Ngươi có tổ lệnh của Lăng gia, đại diện cho ngươi là gia chủ Lăng gia. Tới khi đó, tất cả đan dược tài liệu của Lăng gia còn không phải cho ngươi dùng?"
"Người đừng nói, ta sẽ không rời khỏi nơi này, lại càng không đi cái gọi là Lăng gia kia!" Giọng nói của Lăng Hà Biên trở nên lãnh đạm.
"Tiểu tử, tính tình của ngươi đừng bướng bỉnh như vậy có được không? Ta nghĩ trong chuyện ngươi bị gia tộc vứt bỏ có một nguyên nhân bất đắc dĩ nào đó, chẳng lẽ ngươi không muốn biết chân tướng chuyện này?" Lăng lão tổ lại khuyên nhủ.
"Ta sẽ trở về, nhưng không phải lúc này!" Đúng là Lăng Hà Biên muốn biết vì sao Lăng gia lại vứt bỏ hắn.
Nhưng lấy tu vi Luyện Khí kỳ của hắn, trở về có tác dụng gì?
Lăng gia là đại gia tộc trong Tu Tiên giới, không biết có bao nhiêu tu sĩ cấp cao.
Tuy Lăng lão tổ nói sau khi trở về, có lão ở đó, tất cả mọi người Lăng gia đều sẽ nghe theo hắn, nhưng hắn lại muốn dựa vào thực lực của mình để trở về.
…
Bên kia, dường như Tiểu Hỉ Bảo đã cảm nhận được có người vừa chú ý tới mình.
Nàng ấy ngẩng đầu lên nhìn lại, chỉ thấy một bóng dáng vừa bước đi.
Bóng dáng này có chút quen thuộc, giống như đã gặp ở nơi nào rồi.
Nhưng Tiểu Hỉ Bảo cũng không nghĩ nhiều.
Nàng ấy nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tiểu Ngọc đã khóc đến bù lu bù loa rồi dịu dàng vươn bàn tay nhỏ bé, khẽ vuốt mái tóc Đường Tiểu Ngọc, dùng âm thanh non nớt dễ nghe an ủi: "Đừng khóc đừng khóc, không sao mà, có ta ở đây, ngoan nhé!"
Giờ phút này Tiểu Hỉ Bảo tựa như đại tỷ tỷ nhà bên, dịu dàng săn sóc, khiến cho không biết từ khi nào bỗng nhiên trong lòng Đường Tiểu Ngọc đã trầm tĩnh lại.