Ở bên ngoài tiểu trấn, người có tu vi bậc này, không dám nói sẽ oai phong một cõi, nhưng ít ra cũng là bá chủ một phương.
Nhưng hết lần này đến lần khác ông chủ Đoạn này lại làm một thợ rèn phổ thông bình thường trong tiểu trấn.
Lăng Hà Biên bình tĩnh đi vào theo bản năng.
Hắn không quấy rầy Đoạn Chính Hậu làm nghề nguội.
Chỉ lẳng lặng nhìn Đoạn Chính Hậu cầm thiết chùy gõ từng chùy từng chùy lên miếng sắt đỏ hồng, nhìn miếng sắt kia dần dần thành hình.
Cuối cùng trong một tiếng “Xèo...”, nước trong thùng bốc lên từng đợt sương trắng.
"Lại muốn tạo binh khí ư?"
Trên cổ Đoạn Chính Hậu có một miếng vải màu vàng đất, hắn ta đưa tay kéo miếng vải màu vàng đất nọ lên lau mồ hôi đầy mặt.
Theo lý thuyết, chắc là tu sĩ không có mồ hôi đâu, nhưng lão tổ từng nói đây là Đoạn Chính Hậu cố ý ẩn giấu tu vi, trở thành một phàm nhân danh xứng với thực.
"Không đúng không đúng, ta tới đây không phải để đặt binh khí?" Lăng Hà Biên lắc đầu nói.
“À, vậy ngươi tới làm gì?" Đoạn Chính Hậu hoài nghi nói.
"Ta..." Lăng Hà Biên cúi đầu, ngượng ngùng nói: "Là tổng tiêu đầu chúng ta cho ta một ngày nghỉ phép nhưng ta không biết đi đâu nên tới nơi này nhìn xem!"
"Tống lột da kia lại có lòng hảo tâm cho ngươi nghỉ một ngày ư?" Đoạn Chính Hậu rất có hứng thú nói.
"Tống tổng tiêu đầu của chúng ta tốt lắm!" Lăng Hà Biên cãi lại.
"Nếu tốt sẽ không liên tục tới đặt hàng khiến ta tạo ra binh khí cho hắn. Người biết thì bảo ta mở tiệm thợ rèn, người không biết sẽ cho rằng ta đặc biệt tạo binh khí riêng cho tiêu cục các ngươi!" Đoạn Chính Hậu cất giọng lạnh lùng nói.
Lăng Hà Biên xấu hổ .
Kỳ thật tổng tiêu đầu đặt hàng binh khí từ tiệm của ông chủ Đoạn không chỉ đơn giản là cho người tiêu cục dùng, có khi cũng sẽ cầm một số binh khí đi bán.
Hơn nữa giá bán ra còn cực kỳ cao.
"Ngươi đang có tâm sự!" Đoạn Chính Hậu đi đến phía trước bàn gỗ ngồi xuống, sau đó rót một ly trà.
"Không có!" Lăng Hà Biên lắc đầu nói
"Ngươi không cần phải giấu ta, con mắt của ta sẽ không gạt người. Còn nữa chẳng những ta biết ngươi có tâm sự, còn biết tâm sự của ngươi có liên quan tới một nữ nhân. Không đúng, hẳn là một tiểu cô nương có tuổi tác tương xứng với ngươi!" Đoạn Chính Hậu chậm rãi uống trà.
Lăng Hà Biên ngây dại.
Hắn chưa hề nói gì mà, làm sao ông chủ Đoạn lại biết?
"Ngươi đừng giật mình như vậy, ta đã duyệt qua vô số người, nếu không có chút nhãn lực ấy có mà sống uổng rồi!" Đoạn Chính Hậu cười nhạo một tiếng.
"Thế nào, có tiện nói cho ta nghe không? Nói không chừng ta có thể giúp ngươi giải vây?" Đoạn Chính Hậu lại uống một ngụm nước trà rồi hỏi.
Lăng Hà Biên im lặng.
Kỳ thật từ đáy lòng hắn rất muốn tìm một người nào đó kể ra, chỉ tiếc vẫn không tìm được ai mà thôi.
Lão tổ luôn nói cái gì mà Tu Tiên giới có rất nhiều mỹ nhân giai nhân.
Còn người trong tiêu cục? Hắn lại sợ nói ra sẽ bị chê cười.
Đoạn Chính Hậu cũng không sốt ruột, ngược lại vẫn ngồi yên tĩnh chờ đợi.
Đột nhiên Lăng Hà Biên ngồi xuống đối diện hắn ta.
"Ông chủ Đoạn, ta cũng không biết nói với ngươi như thế nào, chả là... Ta có một bằng hữu ngày hôm qua gặp chuyện!" Lăng Hà Biên cúi đầu, hai má đỏ bừng nói.
"À há... Vậy ngày hôm qua, bằng hữu của ngươi gặp chuyện gì?"
Đoạn Chính Hậu khẽ nhấp một ngụm trà, khóe miệng lộ ra một nụ cười không dễ phát hiện.
"Chả là hắn nhìn thấy một tiểu cô nương từng đối xử tốt với hắn bị một nam tử ôm vào trong ngực, thoạt nhìn bộ dáng của bọn họ rất thân mật!" Hai má Lăng Hà Biên càng thêm đỏ.
"Cho nên ngươi lo lắng cho bằng hữu của ngươi? Sợ hắn thất tình rồi làm ra việc gì đó ngốc nghếch?" Đoạn Chính Hậu cười cười.
"Không phải, hắn sẽ không làm ra chuyện điên rồ, chỉ là trong lòng hắn cảm thấy không thoải mái, rất khó chịu mà thôi!" Lăng Hà Biên vội vàng giải thích.
"Bằng hữu của ngươi thất tình, sao ngươi biết trong lòng hắn đang nghĩ cái gì?" Đoạn Chính Hậu cười nói.
"Ta... ta rất hiểu hắn!" Lăng Hà Biên cúi đầu, cất giọng cam chịu nói.
"Ta hiểu rồi, vậy ngươi có muốn nghe quan điểm của ta hay không?" Đoạn Chính Hậu cười nói.
Lăng Hà Biên lập tức ngẩng đầu nhìn lên.
"Theo ý ta, bằng hữu của ngươi đã lo lắng quá nhiều rồi, hắn chỉ nhìn thấy người mình thích bị một nam tử ôm..."
Không đợi Đoạn Chính Hậu nói xong, Lăng Hà Biên vội vàng cắt ngang và sửa lại cho đúng: "Ông chủ Đoạn, không phải người mình thích mà là một tiểu cô nương từng đối xử rất tốt với hắn!"
"Được rồi, bằng hữu của ngươi chỉ thấy một tiểu cô nương từng đối xử rất tốt với hắn có chuyện là nghĩ ngợi lung tung!" Đoạn Chính Hậu lắc đầu.
"Sao lại là nghĩ ngợi lung tung?" Lăng Hà Biên khó hiểu nói.
"Ta hỏi ngươi, bằng hữu của ngươi có biết người ôm tiểu cô nương kia có quan hệ gì với tiểu cô nương ấy không?"Đoạn Chính Hậu hỏi ngược lại.
"Không biết!" Lăng Hà Biên nghĩ một lát rồi lắc đầu.