Đại Boss Tân Thủ Thôn ( Dịch )

Chương 168 - Chương 876 - Tống Lột Da

Chương 876 - Tống Lột Da
Chương 876 - Tống Lột Da

"Có, huynh không biết đâu, ngày hôm qua Tiểu Lăng cứ ngồi trên nóc nhà ngẩn người, sáng nay còn nấu cháy nồi cháo nữa." Tiêu sư kia trả lời.

"Còn có loại chuyện này?” Tống Lại Tử hơi có hứng thú nhìn về phía Lăng Hà Biên vẫn còn đang ngẩn người.

"Dĩ nhiên rồi, hài tử Tiểu Lăng kia vẫn đứng ngẩn người ở kia nhưng chúng ta nói chuyện lớn tiếng như vậy lại không lọt được vào tai hắn, quả thật có chút cổ quái!"

"Đúng vậy, cho nên chúng ta đang hoài nghi có phải ngày hôm qua Tiểu Lăng vào tiểu trấn đã bị người ta bắt nạt hay không?" Một tiêu sư phụ họa.

"Không thể nào, tiêu cục chúng ta có địa vị gì trong tiểu trấn chứ? Ai dám bắt nạt người của chúng ta?" Tống Lại Tử xua tay nói.

"Không phải bắt nạt thì sẽ là chuyện gì đây?" Tiêu sư kia nghĩ mãi mà không rõ nói.

Tống Lại Tử sờ sờ cằm: "Ta nghĩ ta đã biết đại khái rồi!"

"Tống ca, huynh đoán ra cái gì rồi? Nói mau cho ta nghe một chút!" Đám tiêu sư lập tức cảm thấy vô cùng hiếu kỳ.

"Trượng phu không dễ rơi lệ, chỉ vì chưa tới lúc thương tâm!" Tống Lại Tử chắp hai tay sau lưng, bày ra phong phạm nhất phái người đọc sách, nhẹ giọng ngâm thơ.

Đám tiêu sư đưa mắt nhìn nhau, lão đại của bọn họ có ý gì đây?

"Việc này các ngươi đừng để ý nữa, để cho ta tới xử lý!" Tống Lại Tử khoát tay, không giải thích điều gì, chỉ từ từ đi về phía Lăng Hà Biên, để lại một đám tiêu sư đưa mắt nhìn nhau.

Quả thật hai ngày nay, tâm tình của Lăng Hà Biên không hề tốt, thậm chí tối hôm qua hắn còn mặc kệ cả chuyện tu luyện, trong đầu luôn quanh quẩn cảnh tượng hắn nhìn thấy ngày hôm qua.

"Tiểu Lăng!" Tống Lại Tử đột nhiên vỗ vỗ bả vai Lăng Hà Biên.

Lăng Hà Biên thình lình bị vỗ như vậy, lập tức hoảng sợ: "Tổng tiêu đầu, sao người lại tới đây?"

Thấy là Tống Lại Tử, lúc này Lăng Hà Biên mới nhẹ nhàng thở ra, trong lòng không khỏi có chút oán giận Lăng lão tổ, sao có người đi tới lại không nhắc nhở hắn một chút.

Nhưng oán giận xong hắn lại nhớ ra, lão tổ còn đang bực hắn vì không chịu nghe lời lão đi khỏi tiểu trấn này.

"Tiểu tử ngươi đang suy nghĩ gì đó? Ta đã đến rất lâu rồi mà ngươi còn không phát hiện ra?" Tống Lại Tử đưa tay khoác lên bả vai Lăng Hà Biên nói.

"Ta không nghĩ cái gì?" Lăng Hà Biên gãi gãi đầu.

"Không nghĩ gì? Thế sao ngươi không vun lá rụng lại mà quét tung tóe ra thế kia?" Tống Lại Tử nhìn mặt đất một lát.

Lúc này Lăng Hà Biên mới chú ý tới, không biết từ khi nào đống lá rụng vốn đang gọn gàng trên mặt đất đã bị hắn khua chổi thành lung tung rối loạn rồi, mặt lập tức đỏ lên: "Tổng tiêu đầu, ta..."

"Được rồi được rồi, cái này không tính là chuyện gì to tát. Ta thấy hôm nay ngươi làm việc luôn không chú tâm, nên cho ngươi một ngày nghỉ phép, thoải mái nghỉ ngơi đi!" Tống Lại Tử xua tay nói.

"Tổng tiêu đầu, ta không cần nghỉ!" Lăng Hà Biên sốt ruột nói.

"Cái gì mà không cần? Người trẻ tuổi đừng cả ngày rúc trong xó xỉnh nhỏ bé, có đôi khi cũng nên ra bên ngoài thăm thú một chút, làm như vậy ngươi mới phát hiện ra trên đời này chưa bao giờ thiếu cái đẹp, chỉ thiếu con mắt phát hiện ra cái đẹp thôi!" Tống Lại Tử khuyên nhủ.

"Trên đời này chưa bao giờ thiếu cái đẹp, chỉ thiếu con mắt phát hiện ra cái đẹp thôi!" Lăng Hà Biên thì thào trong miệng, sau đó cúi đầu nói: "Chỉ là ta cũng không biết nên đi đâu?"

"Chuyện này quá đơn giản, đi xà phòng… Khụ khụ, ý của ta là tiểu trấn chúng ta có núi có sông, ngươi cảm thấy nơi nào thỏa đáng thì qua xem một chút đi!" Tống Lại Tử ho nhẹ một tiếng.

Xà phòng cái gì?

Đáy lòng Lăng Hà Biên có chút nghi hoặc.

Nhưng sau khi Tống Lại Tử khuyên bảo một phen, cuối cùng Lăng Hà Biên vẫn rời khỏi tiêu cục Bất Phàm.

Trước khi đi, Tống Lại Tử còn không quên dặn dò Lăng Hà Biên nên tận tình hưởng thụ thời gian nghỉ một chút.

Chờ đến khi Lăng Hà Biên rời đi, đám tiêu sư lập tức vây quanh Tống Lại Tử.

Kỳ thật bọn họ chẳng hiểu vì sao Tống Lại Tử lại làm như thế.

"Tống ca, sao huynh lại cho Tiểu Lăng ra ngoài một mình?"

"Đúng vậy đúng vậy!"

Tống Lại Tử nhìn ánh mắt nghi hoặc của một đám huynh đệ, hai tay lập tức đặt sau lưng, bày ra phong phạm nhất phái cao nhân, lắc đầu: "Sơn nhân tự có diệu kế!"

Được rồi, lão đại của bọn họ lại bắt đầu trang bức.

...

Lăng Hà Biên rời khỏi tiêu cục Bất Phàm, đi lang thang trên đường không mục đích rồi không biết từ lúc nào, hắn lại xuất hiện ở trước cửa tiệm thợ rèn.

Ở trong tiểu trấn, nơi hắn lui tới nhiều nhất nếu không phải tiệm thợ rèn, thì chính là siêu thị bách hóa nhỏ ở trung tâm tiểu trấn.

“Keng keng keng"

Lăng Hà Biên nghe tiếng đánh sắt làm nghề nguội truyền đến từ bên trong, hắn biết ông chủ Đoạn lại bắt đầu rèn sắt rồi.

Lão tổ từng nói, ông chủ Đoạn trong tiệm thợ rèn chẳng những là một tu sĩ Hợp Thể kỳ, còn là một Luyện Khí sư có cảnh giới luyện khí cực cao.

Bình Luận (0)
Comment