Không nghĩ tới Tiểu Ny vừa lên đã hỏi chuyện thời kỳ mãn kinh.
"Nhỏ giọng chút, đừng để người khác nghe thấy!" Tiểu Ny vội vàng hạ giọng nói.
"Tiểu Ny, ngươi hơi quan trọng hóa vấn đề rồi, thời kỳ mãn kinh đâu phải bệnh, chỉ cần là người hơi lớn tuổi, đều hoặc nhiều hoặc ít sẽ có loại tình huống này!" Chu Minh Châu thoải mái nói.
"Vậy Minh Châu, không phải ngươi cũng tới thời kỳ mãn kinh chứ?" Tiểu Ny hiếu kỳ nói.
"Ngươi có muốn nói chuyện nữa không đây?" Chu Minh Châu lập tức nghiêm mặt nói.
"Đừng nóng giận, ta chỉ tò mò thôi mà!" Tiểu Ny vui cười đẩy đẩy Chu Minh Châu.
"Được rồi được rồi!" Chu Minh Châu xua tay nói: "Nhưng mà, làm sao trấn trưởng có thể tới thời kỳ mãn kinh được?"
"Ngươi đừng vội không tin!"
Tiểu Ny nói cho Chu Minh Châu nghe những hành vi cổ quái gần đây của Bộ Phàm.
Chu Minh Châu nghe xong sờ sờ cằm: "Nghe xong, quả thật có chút giống triệu chứng của thời kỳ mãn kinh!"
"Minh Châu, ngươi nói xem, có cách nào để chữa bệnh này không?" Tiểu Ny hỏi.
"Đúng là có cách chữa. Bình thường nam nhân mắc thời kỳ mãn kinh sẽ dễ cáu kỉnh, bất an, cho nên chỉ có thể dùng tâm lý trị liệu. Ví dụ như cần quan tâm bọn họ nhiều hơn, chú ý trấn an, còn phải khuyên bọn họ nên tiến hành vận động rèn luyện thể lực nhiều hơn!" Chu Minh Châu cẩn thận nhớ lại rồi nói.
"Chỉ có thế thôi?" Tiểu Ny nghi hoặc nói.
"Đúng vậy, chỉ có thế thôi. Hơn nữa thời kỳ mãn kinh chỉ là một loại hiện tượng sinh lý, không phải là bệnh, qua thời kỳ mãn kinh sẽ không sao hết!" Chu Minh Châu giải thích.
"Vậy cần bao lâu?" Tiểu Ny hỏi.
"Rất khó nói, có thể một hai năm cũng có thể hai ba năm!" Chu Minh Châu nhún nhún vai.
Đám phụ nhân trong xưởng xà phòng nghe thấy Tiểu Ny và Chu Minh Châu nói chuyện, lập tức cảm thấy hứng thú. Tất cả đều hỏi Chu Minh Châu chuyện về thời kỳ mãn kinh.
Chu Minh Châu cũng giảng giải đơn giản cho bọn họ nghe cái gì gọi là thời kỳ mãn kinh.
"Khó trách gần đây ta thường xuyên nổi giận một cách không sao hiểu nổi, hóa ra ta cũng vào thời kỳ mãn kinh!"
"Ta cũng vậy ta cũng vậy!"
"Sao ta lại không có?"
"Ngươi không nghe Minh Châu nói ư? Cũng không phải tất cả mọi người đều mắc thời kỳ mãn kinh!"
Trong lúc nhất thời, đám phụ nhân trong xưởng xà phòng đều nghị luận về thời kỳ mãn kinh, mà chuyện khiến bọn họ không nghĩ tới chính là trấn trưởng với khí chất nhã nhặn như thế cũng mắc thời kỳ mãn kinh.
Rất nhanh, trong lúc không chú ý chuyện thời kỳ mãn kinh đã lan truyền khắp tiểu trấn.
Đương nhiên lan truyền cùng thời kỳ mãn kinh còn có Bộ Phàm.
Nguyên nhân cũng rất đơn giản.
Rất nhiều phụ nhân trong xưởng xà phòng vừa về đến nhà đã nói với trượng phu mình đầu tiên: "Ta đã mắc bệnh giống trấn trưởng, chàng tuyệt đối đừng có chọc giận ta!"
Trong đầu trượng phu nọ đầy dấu chấm hỏi, lập tức hỏi theo bản năng: "Bệnh gì?"
"Thời kỳ mãn kinh!"
Sau khi Ngô Huyền Tử và Định An Hầu biết chuyện này, phản ứng đầu tiên của họ chính là, không lẽ hành vi thay đổi thất thường của Bộ Phàm lúc hai người đi cầu chữa bệnh chính là thời kỳ mãn kinh?
Nhưng rất nhanh suy nghĩ này đã bị bọn họ phủ định.
Loại tồn tại như vị kia làm sao có thể mắc quái bệnh của phàm nhân thế tục?
Tống Tiểu Xuân cũng biết việc này, nhưng chỉ lắc đầu: "Hoá ra là có thời kỳ mãn kinh!"
Tiêu cục Bất Phàm.
"Các ngươi có phát hiện ra Tiểu Lăng hơi là lạ hay không?"
"Cần ngươi phải nói ư? Từ ngày hôm qua sau khi hắn mua rượu trở về đã thường xuyên thất thần phạm sai lầm, buổi sáng còn quên cả luyện công!"
"Các ngươi nói xem, có phải ngày hôm qua khi Tiểu Lăng đi mua rượu đã bị người ta bắt nạt hay không?"
"Không thể đâu, tuy rằng võ nghệ của Tiểu Lăng không bằng chúng ta nhưng ở trong tiểu trấn này ai có thể bắt nạt được hắn chứ?"
Đám tiêu sư lén lút đánh giá Lăng Hà Biên.
Giờ phút này, Lăng Hà Biên đang cầm cái chổi trong tay, nhưng vẫn đứng ở nơi đó không nhúc nhích, không biết đang suy nghĩ cái gì.
"Các ngươi làm sao vậy? Trời sáng rồi lại không luyện võ, đang muốn về sau đổ nhiều máu hơn ư?" Tống Lại Tử cất giọng hào sảng, sải bước đi tới.
"Tống ca, nhỏ giọng một tí!" Có một tiêu sư chạy nhanh lại đưa một thủ thế ra hiệu cho Tống Lại Tử chớ có lên tiếng.
"Làm sao? Đã xảy ra chuyện gì?" Vẻ mặt Tống Lại Tử đầy nghi hoặc nói.
"Huynh xem!" Tiêu sư kia nhìn theo hướng Lăng Hà Biên một chút, Tống Lại Tử quay sang đã thấy Lăng Hà Biên đang đứng ngơ ngẩn ở đó.
"Hơn chục đại nam nhân các ngươi lại đi xoi mói một hài tử, ta xem các ngươi đã nhàn rỗi tới hoảng rồi!" Tống Lại Tử không còn cách nào khác nói.
"Tống ca, chúng ta không có ý gì khác, chỉ cảm thấy từ ngày hôm qua sau khi Tiểu Lăng mua rượu trở về, hắn đã có chút cổ quái!" Một tiêu sư khác vội vàng giải thích.
"Cổ quái, có ư?" Tống Lại Tử lại nhìn Lăng Hà Biên một chút.