Tráng hán đầu trọc cầm con thỏ nướng ghé lại gần chóp mũi ngửi ngửi, mùi thơm tản ra bốn phía. Hắn lập tức cắn một miếng, rất nóng nhưng ăn như vậy lại cực kỳ có cảm giác.
Người này không phải ai khác, đúng là Tề Thạch.
"Chẳng qua hơi thiếu một số hương vị!"
Tề Thạch có chút hoài niệm thời gian ở tiểu trấn, có thể thường xuyên tới nhà sư phụ có cơm ăn.
"Đã lâu không được ăn đồ sư phụ nấu!" Tề Thạch cảm khái một tiếng, lại cắn mấy miếng thịt thỏ nướng.
"Ù ù!" Ngay lúc đó, từ không trung truyền đến một tiếng hạc kêu.
Tề Thạch ngẩng đầu nhìn lên.
Giờ phút này, trên trời cao đang có một con bạch hạc với bộ lông trắng như tuyết bay về phía hắn, mà trên lưng bạch hạc lại có một lão giả râu trắng đang ngồi.
Tề Thạch nhíu mày.
Trong lòng hắn mơ hồ có một chút cảm giác nguy cơ.
Tuy hắn không rõ ràng về tu vi của lão giả trên lưng bạch hạc lắm nhưng hàng năm bị vây trong tình huống nguy hiểm, hắn đã rèn luyện ra một loại cảm giác về nguy cơ vô cùng nhạy bén.
Cảm giác nguy cơ nói cho hắn biết, lão giả này không giống bình thường.
"Tiểu hữu, có biết Phục Hổ sơn đi như thế nào không?" Con bạch hạc kia rơi xuống đất trước mặt Tề Thạch, lão giả trên lưng nó hiền hòa cười, dò hỏi.
Phục Hổ sơn.
Đúng là Tề Thạch biết về nơi này.
Bởi vì hắn đột nhiên bị truyền tống đến một nơi xa lạ.
Tề Thạch đã hỏi một gã thợ săn vừa lúc săn thú trong núi rồi từ trong miệng thợ săn kia biết được hiện giờ hắn đã về tới Đại Thục.
Nghĩa là hắn đã thông qua truyền tống từ hoang man chi địa đến một nơi gọi là Phục Hổ sơn.
"Tiên nhân, Phục Hổ sơn mà ngươi nói ở mặt Đông, nơi đó có một ngọn núi, rất giống mãnh hổ đang nằm phủ phục. Đó chính là Phục Hổ sơn!" Tề Thạch nâng tay chỉ về mặt Đông. Để tránh làm lão giả chú ý, hắn đã bắt chước bộ dáng như người thợ săn thật thà nhẹ giọng nói.
"Đa tạ tiểu hữu đã chỉ đường, nơi này có một viên đan dược, có thể giúp ngươi kéo dài tuổi thọ!"
Lão giả trên bạch hạc vung tay áo bào, một viên đan hoàn xanh biếc xuất hiện từ hư không.
Tề Thạch tiếp được đan hoàn màu xanh biếc kia. Không đợi hắn phản ứng lại, con bạch hạc ấy đã vỗ cánh, mang theo lão giả đi về mặt Đông.
"Tu sĩ này đi Phục Hổ sơn làm gì? Chẳng lẽ là vì kẻ bị phong ấn dưới mặt đất kia?"
Lần trước khi Tề Thạch bị truyền tống đến Phục Hổ sơn, hắn đã gặp một kẻ bị phong ấn.
Người nọ nói mình là Ma Đế của Ma tộc gì gì đó, chỉ cần giúp đối phương giải trừ phong ấn, có thể đạt được lực lượng cường đại và vô số tài phú quyền thế.
Nhưng Tề Thạch căn bản không để ý đến, hắn trực tiếp đi mất.
Hắn đâu có ngốc.
Chưa nói tới những gì người nọ thốt lên có phải sự thật hay không, kể cả là sự thật đi chăng nữa thì sau khi giải trừ phong ấn cho đối phương, ai dám đảm bảo kẻ kia sẽ tuân thủ lời hứa?
Hơn nữa hắn cũng không thiếu tài phú quyền thế.
Còn lực lượng? Hắn biết lực lượng phải dựa vào chính mình mới có được.
Hơn nữa, trực giác nói cho hắn biết tên Ma Đế gì đó kia, chưa chắc đã lợi hại bằng vị sư phụ kia của hắn.
Ừm, trong cảm nhận của hắn, sư phụ là lợi hại nhất.
Cũng tương đương với lão giả râu trắng cưỡi bạch hạc vừa rồi.
Tề Thạch không thèm nhìn viên thuốc nhỏ xanh biếc trong tay, chỉ tiện tay dứt khoát ném về phía sau.
…
Bên kia, Thương Minh Thượng Nhân cưỡi bạch hạc nhắm mắt dưỡng thần.
"Lão nhân, ta cảm thấy đầu trọc vừa rồi không phải phàm nhân bình thường!" Bạch hạc quay đầu nhìn Thương Minh Thượng Nhân trên lưng rồi nói.
"Đó là võ phu thế tục, thân thể mạnh hơn phàm nhân bình thường rất nhiều." Thương Minh Thượng Nhân chậm rãi mở mắt ra, nhẹ giọng giải thích.
"Không đúng không đúng, ta cảm thấy phàm nhân kia không đơn giản chỉ mạnh hơn phàm nhân đâu. Ta còn mơ hồ phát hiện dù là ta cũng không phải đối thủ của người nọ!" Bạch hạc lắc đầu.
"Ừm? Ngay cả ngươi cũng cho rằng mình không phải đối thủ của người nọ. Nếu vậy, ngược lại có chút thú vị!"
Trên mặt Thương Minh Thượng Nhân lộ ra vài phần hứng thú.
Phải biết rằng, tọa kỵ của lão chính là một con Yêu Vương nha.
"Nếu không chúng ta quay lại nhìn xem?" Bạch hạc nói.
"Quên đi, chính sự vẫn quan trọng hơn!"
Thương Minh Thượng Nhân chậm rãi lắc đầu, so với một phàm nhân hơi lợi hại chút, thì Ma Đế phá phong mới là chuyện lớn.
…
Ca Lạp trấn.
Bộ Phàm có chút buồn bực.
Từ sau khi hắn bị nhận định đã vào thời kỳ mãn kinh, đại khuê nữ luôn luôn cãi nhau đấu khí cùng hắn bỗng khoan dung hơn rất nhiều. Nàng ấy làm như vậy lại khiến hắn không biết nên nói gì.
Cuối cùng Bộ Phàm chỉ có thể nằm trên ghế trúc, cầm một quyển sách trong tay, bắt đầu quét tin tức hảo hữu.