【 Hảo hữu Chu Sơn Nguyệt của ngươi đạt được truyền thừa Độ Kiếp ở Thái Tuế tiên cảnh, tu vi tăng lên trên diện rộng 】
【 Hảo hữu Bạch Tố Tố của ngươi, nhận được cơ duyên ở Thái Tuế tiên cảnh, tất cả tâm cảnh tăng lên 】
【 Đệ tử Tề Thạch của ngươi bị truyền tống đến Đại Thục vương triều 】
【 Đệ tử Tề Thạch của ngươi ngẫu nhiên gặp phải tu sĩ Bán Bộ Độ Kiếp, đạt được một viên đan dược 】
【 Đệ tử Lục Nhân của ngươi báo thù cho người thân 】
【 Hảo hữu Hỏa Kỳ Lân của ngươi đang truyền đạo 】
【 Hảo hữu Tống Tiểu Xuân của ngươi đang huy kiếm 】
【 Hảo hữu Hàn Cương của ngươi rời khỏi động phủ Độ Kiếp kỳ 】
…
Bộ Phàm sờ sờ cằm.
Chưa bàn tới chuyện của sư tôn và sư tổ Đại Ny, chỉ hỏi vì sao Tề Thạch lại tới Đại Thục?
Còn được một tu sĩ Bán Bộ Độ Kiếp đưa tặng một viên đan dược?
Chẳng lẽ con đường vương đạo của Tề Thạch đã bắt đầu rồi?
Còn Lục Nhân báo thù cho người thân nữa.
Bộ Phàm biết rất rõ về thân thế của Lục Nhân.
Chắc hẳn hiện giờ Lục Nhân đã tới kinh thành đòi lại công bằng cho phụ mẫu đã mất của đối phương.
Nhưng mà, đừng nói khó khăn tiếp theo chính là ra khỏi thành gặp hổ nha?
Còn Hàn Cương rời khỏi động phủ của Cổ đạo nhân kia nữa.
Nếu hắn nhớ không lầm, đệ nhị Nguyên Anh của Hàn Cương đã bị Cổ đạo nhân kia đoạt xá.
Hiện giờ thành ra Hàn Cương tùy thân mang theo một lão gia gia vạn năm.
"Nếu không cứ thử lấy gương đồng nhỏ kia ra, kết nối với Hàn Cương một chút?"
Gương đồng nhỏ mà Bộ Phàm vừa nói chính là Vạn Tượng Không Cảnh có thể trao đổi cự ly xa.
"Thôi quên đi, tuy hiện giờ tu vi Cổ đạo nhân đoạt xá đệ nhị Nguyên Anh của Hàn Cương không bằng trước kia, nhưng có thể sống lâu như vậy, khẳng định có một số thủ đoạn, tốt nhất là không nên đi trêu chọc một số phiền toái không tất yếu!"
Sau đó Bộ Phàm lại quét tin tức hảo hữu thêm một lát nữa rồi cảm thấy có chút nhàm chán.
Từ sau khi hắn phái một đám đệ tử đi ra ngoài thu đồ đệ cho Bất Phàm tông, nội dung tin tức hảo hữu nếu không là thu đồ đệ thì chính là chúng nó bị tu sĩ đuổi giết.
Cũng may trước mắt, đám đệ tử của hắn đều mạnh khỏe.
Coi như cũng là một tin tức tốt.
"Vẫn nên quay về tiểu trấn nhìn xem đi!" Bộ Phàm đứng lên: "Tiểu Mãn, ta đi ra ngoài một chuyến!"
"Được!" Giọng của Tiểu Mãn truyền đến từ trong hậu viện.
Dĩ nhiên là Bộ Phàm biết Tiểu Mãn đang lén lút làm gì ở hậu viện.
Cho nhân tham oa oa, rùa đen lớn uống linh thủy, thậm chí cả nước tắm rửa cho đại hoàng ngưu, tiểu bạch lư cũng được lấy ra từ trong không gian.
Bộ Phàm lắc đầu, rồi cưỡi tiểu bạch lư chậm rì rì rời khỏi nhà.
Hôm nay gió nhẹ, ánh mặt trời rực sáng, cơn gió nhẹ nhàng thổi qua mặt, không khỏi khiến người ta vui vẻ thoải mái.
"Trấn trưởng, ngươi đang muốn đi đâu?" Một lão hán gánh cái sọt trúc với vẻ mặt hiền hòa, ung dung đi tới.
"Ta đi dạo một chút. Tôn bá đang định đi chợ bán rau ư?" Bộ Phàm xuống khỏi lưng tiểu bạch lư, đưa mắt nhìn rau dưa mới mẻ trong sọt trúc, cười chào hỏi.
"Đúng vậy, loại rau này có dư một chút nên ta hái mang đi bán, nhưng không phải đi chợ bán, là người huyện thành đến tiểu trấn chúng ta mua rau!" Tôn bá cười trả lời.
"Khó trách!"
Bởi vì thiên địa linh khí trong Ca Lạp trấn càng ngày càng đậm đặc, cho nên hương vị của rau xanh và cá tôm nơi này đều không tồi.
Khiến cho một số tiểu thương thường xuyên tới tiểu trấn mua cá tôm, mua rau dưa.
"Tôn bá người cũng thật là… đã lao lực cả đời rồi, hiện giờ tuổi không còn nhỏ nữa, cũng nên yên tâm hưởng phúc đi thôi!" Bộ Phàm khẽ cười nói.
"Hưởng phúc cũng phải làm chuyện gì đó chứ, cứ nhàn rỗi quá lại đâm chán. Ta không có việc gì thì đi trồng rau, chẳng những mỗi ngày đều có rau ăn, còn có thể rèn luyện thân thể một chút. Ngươi xem thân thể ta tốt lên bao nhiêu này.” Tôn bá sang sảng cười nói.
"Vậy cũng đúng!" Bộ Phàm gật đầu đồng ý.
"Trấn trưởng, nơi này ta có rất nhiều rau xanh, nếu không ngươi mang một chút về nhà đi!" Tôn bá cười nói.
"Không cần không cần, nhà ta cũng trồng rau mà!" Bộ Phàm xua tay.
Dọc theo đường đi, Bộ Phàm và Tôn bá vừa nói chuyện phiếm vừa đi về phía tiểu trấn.
Bộ Phàm hỏi Tôn bá về những chuyện xảy ra gần đây trong tiểu trấn.
Bởi vì nhà hắn cách tiểu trấn một đoạn nên hắn cũng không dám chắc mình sẽ là người đầu tiên biết chuyện xảy ra ở nơi này.
Mà đúng là như vậy. Lúc bình thường không có chuyện thì thôi, kể cả khi có chuyện xảy ra thật, sợ rằng lúc hắn có mặt thì những tộc lão trong tiểu trấn đã xử lý xong xuôi rồi.
"Trấn trưởng, ngươi cứ yên tâm đi, ngươi còn ở lại trong tiểu trấn thì xảy ra chuyện gì được?" Tôn bá cười ha ha, từ năm đó sau khi trấn trưởng trở thành thôn trưởng, cuộc sống trong tiểu trấn càng ngày càng tốt đẹp.
Nhưng Bộ Phàm lại nói thầm trong lòng.