Phụ nhân mập mạp kia ngồi dậy, vênh váo tự đắc chỉ vào hắn quát: "Ngươi chính là trấn trưởng gì đó hả? Người tiểu trấn các ngươi vấy bẩn khuê nữ nhà ta, ngươi định xử lý như thế nào?"
Bộ Phàm nhíu mày.
Tuy phụ nhân trước mắt này là người bị hại, nhưng cách nói chuyện của bà ta vẫn khiến trong lòng hắn có chút không thoải mái.
Nhưng mà, hắn cũng hiểu, chắc hẳn đối phương nóng lòng thay cho ái nữ nhà mình nên mới vậy.
Dù sao đổi thành bất cứ bậc phụ mẫu nào gặp loại chuyện này cũng không giữ nổi bình tĩnh để ăn nói nhã nhặn.
"Vị phu nhân này có chuyện gì cứ đứng lên nói, nếu đúng là người Ca Lạp trấn chúng ta làm sai chuyện gì, ta tất nhiên sẽ cho ngươi một câu trả lời thỏa đáng!" Bộ Phàm hít một hơi thật sâu, cất giọng thân thiện, ánh mắt nhìn quét một vòng.
Còn có mấy người xa lạ ở bên cạnh phụ nhân mập mạp.
Mấy người này mặc quần áo mộc mạc, có nam có nữ, chắc là người thân, hoặc là đồng hương của phụ nhân mập mạp này.
Trong đó có một tiểu cô nương rất dễ khiến người khác chú ý.
Tiểu cô nương ấy khoảng chừng mười lăm, mười sáu tuổi, thân mình gầy, mặc một bộ áo vải thô đầy miếng vá. Nàng ta cứ luôn cúi đầu, khúm núm đứng một bên, cũng vì vậy mà không nhìn rõ bộ dáng.
Chẳng lẽ đây là cô nương bị vấy bẩn kia?
"Ta nghe trấn trưởng ngươi!" Phụ nhân mập mạp vừa rồi đang nằm trên mặt đất còn không chú ý.
Ngay khi bà ta nhìn thấy người đến là một soái hán tử tao nhã, cách nói chuyện còn dễ nghe khách khí, bà ta dứt khoát từ trên mặt đất bò lên.
Bộ dáng khóc lóc om sòm vô lại trước kia đã bị thay đổi thành hòa nhã, dễ nói chuyện.
Đám cư dân tiểu trấn chung quanh đưa mắt nhìn nhau, trong lòng âm thầm bội phục.
Quả nhiên không có nữ nhân nào… không đúng là không có chuyện nào mà trấn trưởng không giải quyết được.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Ánh mắt Bộ Phàm chuyển về hướng Lý tộc trưởng đang đi tới.
Tân nhậm tộc trưởng của Lý thị nhất tộc là một trung niên nam tử chừng hơn bốn mươi tuổi.
Đối phương mặc trường bào nho nhã màu xanh lam, dáng người tầm trung, khuôn mặt hình vuông, thoạt nhìn rất nghiêm túc, đứng đắn.
"Lý tộc trưởng, có phải nếu ta không đến, chuyện này sẽ bị ngươi ém xuống hay không?" Bộ Phàm lên tiếng chất vấn.
Hiện giờ hắn rất ít nhúng tay vào chuyện trong tiểu trấn, cũng không phải hắn lười biếng, mà là hiện giờ trong tiểu trấn rất ít xảy ra chuyện.
Kể cả có chuyện thật nhưng còn chưa rơi vào tay hắn đã có người xử lý rồi.
Mà người xử lý những chuyện này không ngoài tộc trưởng của mỗi một thị tộc trong tiểu trấn.
Nếu là chuyện nhỏ xảy ra trong tộc bọn họ, tộc trưởng sẽ ra mặt xử lý, nếu là chuyện rất lớn, năm tộc trưởng thị tộc sẽ thương lượng bàn bạc phương pháp xử lý.
Đương nhiên trước mắt còn chưa xuất hiện chuyện cần năm tộc trưởng thị tộc ra mặt thương thảo.
"Trấn trưởng, hiểu lầm thôi, ta đâu dám ém chuyện này xuống!" Trong lòng Lý tộc trưởng đầy khổ sở, dĩ nhiên là hắn đã nghe ra ý tứ trong lời nói của trấn trưởng, rõ ràng là đối phương đang hoài nghi hắn muốn bao che cho nhà Lý Đại Đầu.
"Vậy ngươi nói xem rốt cuộc việc này là tình huống gì đây?" Bộ Phàm cất giọng bình thản, nhưng lại mang theo uy thế chân thật đáng tin.
"Không dối gạt trấn trưởng ngươi, ta cũng vừa nhận được tin tức mới chạy tới, cũng chẳng hiểu cái gì. Lý ngũ thúc, ngươi nên đến nói cùng trấn trưởng một chút đi!" Vẻ mặt Lý tộc trưởng đầy bất đắc dĩ.
Hắn vừa nghe nói trong tộc xuất hiện một tên súc sinh vấy bẩn khuê nữ nhà người khác, đã lập tức dẫn người tới rồi.
Nhưng còn không đợi hắn hỏi mọi chuyện cho rõ ràng, đối phương lại hung hăng nói Ca Lạp trấn bọn họ bắt nạt người, không nói lý.
Bộ Phàm nhìn bộ dáng Lý tộc trưởng, đúng là đối phương không biết gì cả, sau đó ánh mắt hắn nhìn về phía Lý ngũ thúc trong miệng Lý tộc trưởng.
Lý ngũ thúc chính là Lý Đại Đầu.
Bởi vì Lý Đại Đầu xếp hạng lão ngũ trong nhà, cho nên những người cùng thế hệ đều gọi hắn là Đại Đầu, còn những người đồng lứa với nhi tử nhà hắn lại gọi là ngũ thúc.
Mà Lý Đại Đầu là một hán tử chừng hơn năm mươi tuổi, mặt chữ quốc (国).
Giờ phút này, vẻ mặt Lý Đại Đầu đầy sầu khổ.
"Ngũ thúc, người nói cho ta nghe tình huống này đi." Bộ Phàm hỏi.
"Trấn trưởng, việc này thực sự không thể trách Tín Đức nhà chúng ta được!" Vẻ mặt Lý Đại Đầu trở nên kích động, hắn vừa định giải thích thế nhưng lời còn chưa nói xong, lại bị phụ nhân mập mạp hồi nãy còn khóc lóc om sòm trên mặt đất cắt ngang.
"Cái gì là không thể trách các ngươi? Các ngươi vấy bẩn khuê nữ trong trắng nhà ta, còn bảo không thể trách?"
"Vị phu nhân này đừng kích động, chờ ta hiểu ngọn nguồn mọi chuyện trước, ta lại bàn giao với ngươi, như thế nào?" Bộ Phàm hòa nhã trấn an.
"Được rồi, chỉ cần ngươi không thiên vị người nhà bọn họ là được!" Phụ nhân mập mạp vênh váo tự đắc nói.