Tiểu cô nương kia im lặng một lát rồi cúi đầu xuống trả lời, mái tóc thẳng dài, che lấp khuôn mặt, tiếng nhỏ như muỗi kêu khiến người chung quanh đều không nghe rõ tiểu cô nương ấy nói cái gì.
Nhưng Bộ Phàm vẫn có thể nghe thấy.
"Tiểu cô nương đừng sợ. Nói cách khác thời điểm Tín Đức cứu ngươi đã ôm vào bụng của ngươi, mới đưa ngươi lên được bờ, có phải hay không? ?" Bộ Phàm nhẹ giọng hỏi.
"Ừm!" Tiểu cô nương khẽ gật đầu.
"Vậy hắn còn sờ nơi khác trên thân thể ngươi không?" Bộ Phàm lại hỏi.
"Không có!" Tiểu cô nương khẽ lắc đầu.
"Vị phu nhân này, ngươi cũng nghe thấy rồi đó, khi Tín Đức cứu khuê nữ nhà ngươi, hắn chỉ lấy tay ôm bụng khuê nữ nhà ngươi, mang khuê nữ nhà ngươi lên bờ thôi. Đây là phương thức cứu người rất thông thường. Nếu không làm như vậy, lúc ấy khuê nữ nhà ngươi đã chết đuối rồi." Bộ Phàm nhẹ giọng giải thích nói.
Đám cư dân tiểu trấn phụ họa gật đầu.
"Dù là như vậy thì Tín Đức kia cũng chạm vào khuê nữ nhà ta rồi, sự trong sạch của khuê nữ nhà ta đã bị hủy, về sau còn tìm trượng phu như thế nào. Hắn nên phụ trách với khuê nữ nhà ta." Phụ nhân mập mạp vẫn luôn ngang ngạnh không nói lý, khiến đám cư dân tiểu trấn ở đây đầy một bụng tức giận.
Bọn họ đã gặp loại không biết xấu hổ, nhưng chưa từng gặp loại không biết xấu hổ đến mức này.
"U, đây là thẩm tử Hạ gia sao? Không phải ta nhằm vào các ngươi đâu, nhưng dù trong sạch của khuê nữ nhà ngươi không hủy, với diện mạo của nàng, muốn tìm nhà chồng cũng không dễ!"
Ngay lúc đó, một phụ nhân ăn mặc lộng lẫy xinh đẹp, đầu cài bông hoa hồng đỏ thắm, tay cầm khăn, vòng eo uyển chuyển chậm rãi đi tới.
Phụ nhân này họ Chu.
Là bà mối trong Ca Lạp trấn, chuyên môn giật dây bắc cầu giúp nam nữ chưa lập gia đình trong tiểu trấn.
Bởi vì tuổi mới hơn ba mươi, cho nên nàng ta được người trong tiểu trấn gọi là Chu môi nhân.
Kỳ thật Chu môi nhân dáng dấp cũng không tệ, chỉ cần lau sạch lớp trang điểm và cách ăn mặc rực rỡ kia đi, hoàn toàn xứng đáng là đại mỹ nhân.
Nhưng bởi vì sự hạn chế của nghề nghiệp, khiến cho Chu môi nhân không thể không ăn mặc như vậy.
Kỳ thật Bộ Phàm cũng không hiểu nổi vì sao Chu môi nhân lại muốn ăn mặc như vậy?
Dù sao dựa theo cách nói của Chu môi nhân, nếu nàng ta không ăn mặc thế này là không cướp được mối làm ăn từ những bà mối nghiệp dư khác.
Bổ sung một câu, bà mối nghiệp dư kia họ Tống.
"Mọi người, ta nói cho các ngươi nghe một chuyện, khuê nữ của Hạ thị này là sửu nữ nổi danh Kháo Sơn thôn, năm nay tròn mười tám, thế nhưng không hề có một người nào tới cửa cầu thân. Không đúng, không đúng, có mấy người tới cửa cầu thân người ta, chỉ là... Có hai người bị dọa chạy, một người trước đây bị dọa cho hôn mê!" Chu môi nhân có chút khinh thường nhìn phụ nhân mập mạp kia.
Đám cư dân tiểu trấn lập tức ồ lên.
Bởi vì năm đó Ca Lạp trấn bọn họ được trấn trưởng khi còn trẻ giáo dục một khóa sinh lý, làm cho Ca Lạp trấn bọn họ đã dần dần có thói quen sinh sau đẻ muộn.
Nhưng những thôn chung quanh vẫn sinh sớm đẻ sớm như trước, cô nương phẩm tính tốt chỉ cần mười bốn, mười lăm tuổi đã có nhà trai tìm tới tận cửa, tới tận mười tám tuổi còn không có, đã là gái lỡ thì.
Quan trọng hơn là, cô nương này còn có thành tích dọa chạy hai người, dọa ngất một người, rốt cuộc là nàng ta xấu đến mức nào chứ?
Lúc này thân mình tiểu cô nương bên cạnh phụ nhân mập mạp khẽ run lên.
"Ngươi, đồ tiện nhân không biết xấu hổ, ngươi nói cái gì đấy?" Thật rõ ràng, phụ nhân mập mạp kia đã bị lời nói của Chu môi nhân chọc giận. Bà ta lập tức chỉ vào mũi Chu môi nhân, mắng to.
"Tiện nhân nói ai vậy?" Chu môi nhân hỏi ngược lại.
"Nói ngươi!" Phụ nhân mập mạp trực tiếp trả lời.
"À, biết biết, ngươi không cần phải nói, ta hiểu được!" Chu môi nhân lập tức lấy khăn tay che miệng, phát ra một tiếng cười duyên trong trẻo dễ nghe.
Đám cư dân tiểu trấn chung quanh không nhịn được cũng bật cười.
"Ngươi... Ngươi... Ngươi." Phụ nhân mập mạp kia phản ứng lại, lập tức hiểu được bà ta đã bị Chu môi nhân đùa giỡn. Khuôn mặt béo mập kia tức giận đến mức run rẩy, lại nói không ra lời.
"Ngươi cái gì mà ngươi? Chuyện về khuê nữ nhà ngươi, chỉ cần hơi chút hỏi thăm là ai cũng biết, còn cấm người ta nói ư?" Chu môi nhân cũng không phải người sợ phiền phức, nàng ta cũng mặc kệ phụ nhân mập mạp giận tới mức nào, lập tức ưỡn cao bộ ngực sữa vặc lại.
"Ta muốn xé nát cái miệng thối của ngươi!" Phụ nhân mập mạp phẫn nộ nói.
"Đủ rồi!" Giọng Bộ Phàm trầm xuống, mang theo uy thế lạnh lẽo, lập tức hù sợ phụ nhân mập mạp đang trong cơn giận dữ kia.
Phụ nhân mập mạp này không thể tưởng nổi vị trấn trưởng thoạt nhìn văn nhã yếu ớt kia lại dọa người như vậy.
"Vị phu nhân này, ta đã hiểu từ đầu đến cuối chuyện này, cũng biết ngay từ đầu là các ngươi hung hăng càn quấy. Người của tiểu trấn chúng ta hảo tâm cứu khuê nữ của ngươi, ngươi còn lấy chuyện đó ra để ép buộc. Ta muốn hỏi ngươi một câu, lương tâm của ngươi không đau ư?" Khuôn mặt Bộ Phàm vẫn bình tĩnh, hắn lớn tiếng hỏi ngược lại.