"Trấn trưởng nói đúng, hảo tâm cứu người còn bị hại, lương tâm của các ngươi không đau sao?"
"Lương tâm của các ngươi không đau sao?"
Đám cư dân tiểu trấn thanh thế lớn hô to nói.
Cảnh này đã khiến phụ nhân mập mạp và mấy người cùng theo tới hoảng sợ.
"Ca Lạp trấn các ngươi không nói lý, ta muốn lên kinh thành tố cáo các ngươi!" Phụ nhân mập mạp kia khó chịu nói.
"Ngươi cứ mạnh dạn lên kinh thành, ta lại muốn nhìn xem rút cuộc là người trên đời này đánh giá nhà các ngươi vong ân phụ nghĩa hay là đánh giá người của tiểu trấn chúng ta hảo tâm bị xem như lòng lang dạ thú." Bộ Phàm cất giọng lạnh lùng nói.
"Tức phụ, ta xem chúng ta vẫn nên đi về trước đi!" Hán tử ngăm đen ở bên cạnh phụ nhân mập mạp có ý lùi bước.
"Quay về cái gì mà quay về!" Phụ nhân mập mạp đẩy tay hán tử ngăm đen kia ra rồi đặt mông ngồi dưới đất gào ầm lên: "Không có thiên lý rồi, khuê nữ bị bắt nạt, trấn trưởng dã man không nói lý, người Ca Lạp trấn bắt nạt dân chúng cùng khổ chúng ta!"
Bộ Phàm nhướng mày.
Hắn không hề nghĩ rằng đám người này lại không biết xấu hổ như vậy.
Nhưng mà ngẫm lại cũng thấy đúng
Nếu bọn họ biết giữ thể diện, đã không làm loạn tới tận đây.
"Nếu các ngươi đã không muốn đi. Được rồi, Lý tộc trưởng, phái người đi nha môn huyện thành, nhờ quan lão gia đến phân xử. Ta phải nói rõ ràng với các ngươi, quan lão gia huyện nha sẽ không dễ nói chuyện như người tiểu trấn chúng ta đâu, nhẹ thì đánh bằng roi, bắt giam, nặng thì đầu người rơi xuống đất!" Ánh mắt Bộ Phàm trở nên lạnh lùng, quét qua phụ nhân mập mạp kia một cái.
"Ngươi đừng nghĩ rằng lôi quan lão gia ra thì có thể làm ta sợ!" Phụ nhân mập mạp nghe thấy quan lão gia, lập tức dừng tiếng khóc, rõ ràng đã có chút lùi bước.
Đừng thấy hồi nãy bà ta nói sẽ lên kinh thành, sẽ đi báo quan, bộ dáng không sợ trời không sợ đất.
Nhưng tất cả đều là giả vờ.
Dân chúng bình thường ai mà không sợ nha môn?
"Ngươi xem ta có dám hay không?" Bộ Phàm cười nhạt nói.
Phụ nhân mập mạp do dự.
Kỳ thật sở dĩ bà ta dám đến đây làm loạn, cũng là đang đánh cược, cược người Ca Lạp trấn không dám làm to chuyện này lên.
Dù sao Ca Lạp trấn là nơi nào chứ? Chính là quê quán của đại quan. Theo lẽ thường, những nơi kiểu như thế này, đều cực kỳ giữ gìn danh tiếng.
Nhất là nhà Lý Đại Đầu.
Hiện giờ tôn tử Lý Tín Đức nhà bọn họ chính là một tú tài, qua vài năm nữa có thể sẽ lên làm quan.
Nếu thanh danh truyền ra không tốt, tôn tử bọn họ đừng nghĩ tới chuyện làm quan nữa.
Thế nhưng bà ta lại không nghĩ tới trấn trưởng trước mắt này không theo kế hoạch mà làm.
"Viện trưởng, sao người lại tới đây?" Ngay lúc đó, một người trẻ tuổi vội vã chạy tới.
"Tín Đức, không phải ngươi đang ở thư viện sao? Sao lại tới đây rồi?" Lý Đại Đầu thấy tôn nhi trở về, sốt ruột nói.
"Gia gia, cứ nghe ta nói đã!"
Lý Tín Đức là tiểu tử chừng ngoài hai mươi, tướng mạo bình thường không có gì đặc biệt, nhưng trên người lại có khí chất thư quyển đặc thù, mang tới cho người ta một loại cảm giác nho nhã chi khí.
"Ra mắt viện trưởng, không nghĩ tới chuyện của ta lại làm phiền viện trưởng ra mặt, là đệ tử không phải. Đệ tử chịu tội với viện trưởng!" Lý Tín Đức đi lên phía trước, lễ phép chào hỏi Bộ Phàm.
"Đây có đáng là gì. Dù sao trong chuyện này, ngươi cũng làm đúng!" Bộ Phàm khoát tay.
"Không phải, đệ tử cảm thấy mình làm không tốt!" Lý Tín Đức chậm rãi lắc đầu: "Là đệ tử lo nghĩ không chu toàn. Kỳ thật lúc ấy đệ tử có thể dùng phương pháp khác để cứu vị cô nương kia, ví dụ như dùng một cây gậy dài hoặc thanh trúc, để cô nương kia nắm lấy, như vậy cũng có thể bảo toàn danh tiết cho cô nương kia!"
"Không người nào toàn vẹn!" Bộ Phàm cảm thấy Lý Tín Đức đã làm rất hoàn hảo rồi.
Tuy phương pháp Lý Tín Đức vừa nói sẽ kín kẽ hơn nhưng phần lớn người khi cứu ai đó đều xuất phát từ lòng nhiệt huyết, căn bản sẽ không cân nhắc nhiều như vậy.
Dù sao cũng không phải nhân vật chính, trong nháy mắt khi cứu người đã phân tích ra ích lợi tệ hại trong những cuốn tiểu thuyết trường thiên.
"Đừng nhiều lời vô nghĩa như vậy. Họ Lý kia, ngươi đến vừa đúng lúc, lần trước ngươi sờ soạng khuê nữ ta, ngươi nên phụ trách khuê nữ ta như thế nào?" Hạ thị chính là phụ nhân mập mạp kia, đứng bên cạnh nhìn thấy chính chủ đến, lập tức lên tiếng nói.
"Thẩm tử xin yên tâm, ta sẽ phụ trách cô nương nhà ngươi!" Lý Tín Đức chắp tay nói.
Lời này vừa nói ra, toàn trường kinh ngạc.
Ngay cả phụ nhân mập mạp Hạ thị cũng giật mình một cái.
"Ngươi phụ trách mhư thế nào?" Hạ thị truy vấn theo bản năng.
"Ta sẽ cưới cô nương nhà các ngươi!" Lý Tín Đức trả lời.
"Ồ" một tiếng.
Toàn trường ồ lên.
Tất cả mọi người đều không nghĩ tới Lý Tín Đức lại đồng ý kết hôn với khuê nữ Hạ thị.
Thân mình tiểu cô nương phía sau phụ nhân mập mạp khẽ run, từ lúc đầu tới giờ nàng ta vẫn cúi đầu, vậy mà giờ khắc này lại chậm rãi ngẩng đầu lên
Giờ khắc này, mọi người ở đây mới nhìn thấy hình dáng cô nương kia rồi không khỏi hít thật sâu một hơi khí lạnh.
Chỉ thấy trên mặt tiểu cô nương vẫn luôn cúi đầu kia có một vết bớt màu đỏ sậm.