Vết bớt màu đỏ sậm này đã che lấp nửa khuôn mặt của nàng ta, mang tới cho người ta một loại cảm giác âm trầm khủng bố.
Nhìn thấy ánh mắt quái dị của những người chung quanh, cô nương kia lập tức cúi đầu xuống, không dám ngẩng lên nữa.
"Tín Đức, ngươi nói gì ngu ngốc vậy hả?" Đặng thị, nương của Lý Tín Đức vội vàng giữ chặt Lý Tín Đức, sốt ruột nói.
"Nương, chuyện này cứ để ta quyết định. Từ cổ đến nay, danh tiết của một vị cô nương quan trọng ra sao? Là ta lo nghĩ không chu toàn, khiến cho thanh danh của vị cô nương này hao tổn, về lý nên phụ trách với nàng." Lý Tín Đức cất giọng kiên định nói.
"Là ngươi cứu mạng nàng mà!” Đặng thị vô cùng sốt ruột.
Mặc dù nhi tử nhà bà không được coi là nhân tài kiệt xuất trong thư viện nhưng trong cảm nhận của bà ấy, nhi tử vĩnh viễn là người hoàn mỹ nhất. Sao có thể đi cưới khuê nữ xấu xí của Hạ gia kia?
"Đúng là ta cứu nàng, nhưng đồng thời thanh danh của nàng cũng bị hao tổn vì ta!" Lý Tín Đức lắc đầu.
Trên mặt phụ nhân mập mạp Hạ thị lập tức hiện lên vẻ khó có thể che giấu.
Thế nhưng đám cư dân tiểu trấn chung quanh lại đưa mắt nhìn nhau, bắt đầu khuyên bảo Lý Tín Đức đừng nghĩ quẩn.
Dĩ nhiên là bọn họ đã nhìn rõ ràng cả rồi, Hạ gia này thấy khuê nữ nhà bọn họ không gả đi được, nên cố ý vô lại tới đây.
"Ngươi thật sự muốn làm như vậy?" Sắc mặt Bộ Phàm nghiêm túc nói.
Tuy trong mắt hắn, cách làm của Lý Tín Đức là rất lỗ mãng nhưng hắn lại có thể hiểu được.
Thế giới này cùng loại với thời cổ đại ở kiếp trước của hắn, tư tưởng bảo thủ, nam nữ thụ thụ bất thân đã khắc vào cốt tủy, có một ít chuyện cực kỳ kiêng kị.
Ví dụ như nắm tay, nam nhân còn đỡ hơn chút, nhiều nhất chỉ bị coi là bất kính nhưng nữ nhân sẽ gặp phải sự dè bỉu của nghìn người.
Càng đừng nói tới chuyện ôm eo, hôn môi bên đường.
Ở thời đại này, nữ tử đã được giáo dục về chuyện trinh tiết từ nhỏ.
Nếu các nàng bị người không phải trượng phu đụng vào, sẽ trở thành một người "không trong sạch", sẽ bị thế nhân nhạo báng.
Đó là tình hình chung.
Cũng như loại chuyện vừa xảy ra này.
Phần lớn người sẽ vì danh tiết của khuê nữ mà giữ kín không nói ra, sẽ chỉ lén cảm tạ ân nhân cứu mạng, thuận tiện cũng nhờ đối phương giữ kín bí mật.
Nhưng Hạ gia lại không để ý đến thể diện, không để ý đến danh tiết của khuê nữ, hết lần này đến lần khác lại làm lớn chuyện lên.
"Viện trưởng, trước khi tới đây ta đã nghĩ kỹ rồi. Bởi vì có người nên suy nghĩ của người trong tiểu trấn chúng ta không giống người bên ngoài, nhưng vẫn có khá nhiều quan niệm trùng lặp. Nam nữ có khác biệt, dù là nam nữ lưỡng tình tương duyệt, cũng không thể vượt ngoài giới hạn lễ pháp, càng đừng nói tới lúc ta cứu cô nương ấy đã ôm eo của nàng!" Lý Tín Đức cất giọng thành khẩn, ý chí thẳng thắn.
Mọi người xung quanh nghe được đều lắc đầu thở dài, đã nói tới mức độ này, bọn họ cũng không tiện khuyên bảo gì nữa.
Tiểu cô nương phía sau phụ nhân mập mạp Hạ thị lén lút nhìn ân nhân từng cứu mạng nàng trước mắt, trong mắt có cảm kích có áy náy, nhưng càng nhiều chính là si mê.
Thiếu nữ nào không có lòng xuân? Nữ tử nào không ngưỡng mộ sùng bái anh hùng, không thích một người mang tới cho các nàng cảm giác an toàn?
"Trấn trưởng, các ngươi đã nghe rõ chưa? Lý gia đã đồng ý mối hôn sự này. Mọi người ở đây làm chứng, đừng bảo đến lúc đó Lý gia lại không thừa nhận." Hạ thị sợ Lý gia đột nhiên đổi ý, lập tức lôi đám cư dân tiểu trấn tới làm chứng.
"Xin thẩm thẩm yên tâm, Lý Tín Đức ta nói là làm!" Lý Tín Đức nói.
"Vậy việc này đã định rồi, chúng ta còn có việc phải đi về trước. Thông gia các ngươi mau cho bà mối tới đề thân đi!" Hạ thị vui vô cùng, vẻ nhiệt tình kia lập tức khiến những người xung quanh cảm thấy ghê tởm.
Nhưng Hạ thị đâu thèm để ý nhiều như vậy.
Bà ta vốn nghĩ rằng nếu Lý gia có đánh chết cũng không nhận mối hôn sự này, kiểu gì bà ta cũng phải kiếm chác được gì đó từ Lý gia.
Hiện giờ đối phương đã đồng ý việc hôn nhân này.
Hiển nhiên là bà ta không nên ở lại đây lâu, cho nên lập tức kéo mạnh phía sau khuê nữ, dẫn người rời khỏi tiểu trấn.
"Đi rất nhanh!"
“Đi như vậy là sợ Lý Đại Đầu và nhi tức của hắn không đồng ý đó!"
Đám cư dân tiểu trấn nghẹn họng nhìn trân trối.
Về phần Lý gia, sắc mặt của Lý Đại Đầu còn tốt một chút, nhưng nhi tức Đặng thị của hắn đang bực không có nơi để trút, lập tức rời đi rồi.
Bà ấy còn không đồng ý đâu.
Mà Hạ thị kia đã gọi nhà bà ấy là thông gia rồi, quá không biết xấu hổ.
Nếu không có trấn trưởng ở đây, Đặng thị sẽ chửi ầm lên.
"Hôn nhân là chuyện cả đời, ngươi thực sự quyết định như vậy? Tuyệt đối đừng vì người khác mà làm lỡ dở chính mình!" Bộ Phàm vỗ vỗ bả vai Lý Tín Đức, lại hỏi.
"Viện trưởng, ta đã cân nhắc kỹ rồi. Tuy trên mặt cô nương kia có bớt, khiến người ta cảm thấy nàng không đẹp nhưng ta lại cảm nhận được tâm địa của nàng rất tốt, chỉ là không quá thông minh thôi. Viện trưởng, người không biết cô nương kia xuống nước là vì muốn cứu một hài tử, nhưng không nghĩ tới sau khi nàng nhảy xuống nước mới phát hiện mình không biết bơi!" Lý Tín Đức cười nhạt: "Hơn nữa ta cũng tới tuổi thành thân rồi, nương của ta cứ luôn thúc giục."
"Nếu ngươi đã cân nhắc thì được rồi, ta cũng không khuyên ngươi nữa! Nhưng mà, nương của ngươi bên kia không dễ vượt qua!"
Bộ Phàm nhìn bộ dáng Lý Tín Đức, đã biết hài tử này trải qua suy tính kỹ càng mới quyết định như vậy nên không khuyên nữa.
Hơn nữa dù hắn là trấn trưởng của tiểu trấn nhưng lại là người ngoài, không tiện xen vào loại chuyện này.
Về cơ bản, chuyện này đã xong rồi, chỉ xem Lý Tín Đức khuyên người nhà của đối phương như thế nào thôi.
Sau đó Bộ Phàm tạm biệt Lý gia rồi cưỡi tiểu bạch lư chậm rì rì rời đi, mà Lý Tín Đức lập tức bị Lý Đại Đầu, Đặng thị và Lý tộc trưởng vây quanh.
Kỳ thật Bộ Phàm không cần đi nghe cũng biết bọn họ đang muốn khuyên bảo Lý Tín Đức.