Mà chuyện tôn tử Lý Tín Đức của Lý Đại Đầu muốn kết hôn với sửu nữ đã nhanh chóng lan truyền trong tiểu trấn.
Sau khi đám cư dân tiểu trấn hiểu rõ cả quá trình, tất cả đều trợn mắt há hốc mồm.
Đúng là Hạ gia này đã đổi mới tam quan giùm bọn họ rồi.
Có người bất bình thay Lý Tín Đức minh, cũng có người bất đắc dĩ lắc đầu, tiếc hận vì đối phương.
Nhà Bộ Phàm.
"Sao không ai cho ta biết chuyện này chứ? Nếu ta có ở đó, chắc chắn ta sẽ vả vào miệng Hạ thị không biết xấu hổ kia!" Vẻ mặt Tống Lại Tử đầy tức giận.
Hắn cũng mặc kệ cái gì mà nữ lưu với không nữ lưu, chỉ biết nếu ai dám tính kế người trong tiểu trấn bọn họ, hắn sẽ cho những người đó biết vì sao hoa lại hồng như vậy.
"Nhưng mà vì sao tiểu tử Lý Tín Đức kia lại đồng ý cưới sửu nữ Hạ gia? Chẳng lẽ tiểu tử này lại thích dạng người như thế?"
"Đừng đoán mò, hài tử Tín Đức kia hơn phân nửa là suy nghĩ vì thanh danh của cô nương ấy!" Bộ Phàm bật cười lắc đầu.
"Cũng đúng, trong mấy câu chuyện thường nói, nam không chạm đầu, nữ không sờ eo. Phần thắt lưng này, chẳng những là linh hồn của nữ nhân, còn là nam nhân..." Tống Lại Tử nói còn chưa nói xong đã bị Bộ Phàm cắt ngang.
"Ngươi ngừng cho ta, nói chuyện tử tế một chút, đừng có kể chuyện tục tĩu!"
"Trấn trưởng, ngươi nghĩ cái gì vậy? Ta nói thắt lưng của nữ nhân chẳng những là linh hồn của các nàng, còn là tài sản tư hữu của nam nhân các nàng, người khác không được chạm vào!" Tống Lại Tử nhếch miệng cười: "Trấn trưởng, vừa rồi ngươi nghĩ ta định nói gì đó?"
"Ha hả!" Bộ Phàm nâng chén trà lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm: "Đúng rồi, ngươi chưa gặp khuê nữ Hạ gia kia, sao biết nàng là sửu nữ?"
"Trấn trưởng, việc khác ta có thể không biết nhưng chuyện về các cô nương trong tám thôn mười dặm quanh đây, không có một ai Tống Lại Tử ta không biết." Tống Lại Tử vỗ vỗ bộ ngực nói.
"Xem ra ngươi là bà mối rất xứng chức!" Bộ Phàm cười nói.
"Nào có nào có, chỉ là lúc không có việc gì làm thì dắt mối giật dây giùm người khác mà thôi!" Tống Lại Tử khoát tay, bày ra bộ dáng rất thiếu đánh.
"Nhưng kẻ nghiệp dư như ngươi lại khiến bà mối trong tiểu trấn không có đường làm ăn nữa. Hồi sáng, Chu môi nhân còn khóc lóc kể lể với ta, nàng nói ngươi còn tiếp tục nhúng tay vào nữa, nàng sẽ không còn việc gì làm!" Bộ Phàm cười nói.
"Tại năng lực nghiệp vụ của nha đầu kia không ổn đó mà!" Tống Lại Tử lắc đầu.
"Không đề cập tới chuyện này nữa. Ngươi biết bao nhiêu về Hạ gia kia?" Bộ Phàm đi vào chủ đề chính.
"Ta biết cũng không nhiều, chỉ biết là Hạ gia có bảy người, hai lão nhân, tiếp đến là phu thê Hạ thị. Trượng phu của Hạ thị tên là Lưu Đông Hải, ở rể tại Hạ gia. Bọn họ có hai nữ nhi, một nhi tử!"
Nghe Tống Lại Tử kể, khóe miệng Bộ Phàm khẽ động vài cái, này còn gọi là biết không nhiều lắm? Chỉ kém đọc cả hộ khẩu nhà người ta ra thôi.
"Đại nữ nhi nhà bọn họ, chính là cô nương được Tín Đức cứu kia. Tên nàng ấy là Hạ Cúc, là sửu nữ nổi danh Kháo Sơn thôn. Tuy bộ dạng xấu nhưng lại là một cô nương chịu khó, chăm làm!" Tống Lại Tử nói ra những gì hắn biết.
Bởi vì khi Hạ Cúc sinh ra, trên mặt có một cái bớt màu đỏ sậm nên từ nhỏ đã không được Hạ thị yêu thích. Hơn nữa Hạ Cúc lại là trưởng tỷ trong nhà.
Bởi vậy từ khi nàng ta hiểu chuyện đã phải giúp làm việc trong nhà, còn phải hỗ trợ chăm sóc đệ đệ muội muội.
"Nói như vậy, cô nương kia lớn lên cũng không tệ lắm!" Bộ Phàm nói.
"Trấn trưởng, nhìn người không thể chỉ nhìn về ngoài. Đúng là cô nương kia rất chịu khó, nhưng chịu khó thì có ích lợi gì, cô nương kia là người luôn luôn nghe lời nương của mình. Chỉ sợ sau này khi lấy về nhà, được một mẫu thân như vậy khuyến khích, bao nhiêu gia sản trong nhà cũng bị nàng cầm hết về nhà mẹ đẻ!" Tống Lại Tử không ủng hộ nói.
"Cũng không có thể nói như vậy, nàng sinh ra trong cái nhà như thế, lại là lão đại trong nhà, nghe phụ mẫu cũng là chuyện bình thường !"
Tuy Bộ Phàm cảm thấy Tống Lại Tử nói cũng có vài phần đạo lý nhưng có đôi khi, xuất thân trong gia đình như thế nào, đâu phải do mình quyết định?
…
Bên kia.
Hạ thị trở lại Kháo Sơn thôn, tâm tình vui vẻ dị thường, gặp người nào cũng nói Hạ gia bọn họ sắp có đại nữ tế ở Ca Lạp trấn nhưng người Kháo Sơn thôn chẳng ai thèm tin.
Ai mà không biết trong tám thôn mười dặm quanh đây, nam tử Ca Lạp trấn đều là hương bánh trái, đâu đên lượt Hạ gia, gia đình nghèo nhất Kháo Sơn thôn?
Hơn nữa còn là sửu nữ nhi nhà Hạ gia nữa.
Rốt cuộc là người Ca Lạp trấn kia mù quáng cỡ nào mới coi trọng nàng ta?
"Các ngươi đừng vội không tin, qua hai ngày nữa, đại nữ tế ở Ca Lạp trấn của ta sẽ cho người tới cửa đề thân đó!" Hạ thị tựa như khổng tước kiêu ngạo, vẻ mặt đầy đắc ý.