"Xấu xí kia, ta đã đói bụng, nhanh đi nấu cơm!" Người Hạ gia vừa về đến nhà, một tiểu cô nương ước chừng mười bốn tuổi lập tức vênh váo tự đắc nhìn về phía Hạ thị bên cạnh Hạ Cúc.
Tiểu cô nương này là tiểu khuê nữ của Hạ thị, tên là Hạ Đào Hoa.
"Đào Hoa, ngươi nói chuyện với tỷ tỷ như vậy hả?" Tuy Hạ thị cất giọng nghe như muốn giáo huấn Hạ Đào Hoa nhưng vẻ mặt lại tràn đầy sủng nịch.
"Nương, ta đi làm cơm!" Hạ Cúc cúi đầu xuống, đi về phía phòng bếp.
"Vậy được, phụ thân hài tử, trong nhà có việc vui lớn như vậy, còn không đi thịt con gà mái chúc mừng một chút!" Hạ thị lập tức sai sử nam nhân bên cạnh.
"Được!" Nam nhân của Hạ thị tên là Lưu Đông Hải.
Bởi vì Lưu gia có tám hài tử, còn đều là nam đinh, trong nhà lại nghèo, căn bản không thể đón tức phụ cho hài tử, đành phải cho hài tử nhà mình đi ở rể cho người ta.
Bởi vậy ở trước mặt Hạ thị Lưu Đông Hải căn bản không thể kiên cường nổi, rất nhiều chuyện trong nhà đều nghe theo Hạ thị.
"Nương, hôm nay có chuyện gì vui?" Hạ Đào Hoa nghe nói muốn thịt gà, hai mắt lập tức sáng lên, lau miệng, hiếu kỳ nói.
Tâm tình của Hạ thị không tồi, đơn giản kể chuyện của Hạ Cúc ra nhưng Hạ Đào Hoa lại không vui.
"Nương, ta không chịu. Vì sao kẻ xấu xí đó có thể đến Ca Lạp trấn? Nàng xấu như vậy, muốn gả cũng là gả ta đến Ca Lạp trấn mới đúng!" Hạ Đào Hoa kéo cánh tay Hạ thị, làm nũng nói.
"Hài tử này, ngươi nói bừa cái gì đó? Lúc trước ta đã giúp ngươi đính ước hôn sự kia rồi, giờ từ bỏ hả?" Hạ thị tức giận nói.
"Lâm gia kia làm sao so được với Ca Lạp trấn? Nhà bọn họ chỉ có chút ruộng đồng, trong khi ta nghe người ta nói người Ca Lạp trấn kia chẳng những có tiền, còn rất có quyền thế nữa. Ngay cả quan lão gia huyện thành địa phương sở tại cũng không dám ngồi kiệu, chỉ có thể đi vào thôi!" Hạ Đào Hoa nói.
Dĩ nhiên là Hạ thị biết chuyện này, bằng không bà ta cũng sẽ không mặt dày mày dạn vẫn luôn muốn leo lên Ca Lạp trấn.
"Nhưng từ chối Lâm gia không tốt lắm đâu?" Lúc trước Hạ thị còn cực kỳ vừa lòng với mối hôn sự này, dù sao Lâm gia cũng là nhà giàu trong Thượng Hà thôn, có tiền có của, gả qua đó chính là đi làm thiếu nãi nãi.
"Nương, chúng ta và Lâm gia chỉ nói miệng, chuyện còn chưa có thành mà. Hơn nữa nếu ta đến Ca Lạp trấn, Lâm gia kia còn dám nói cái gì?" Hạ Đào Hoa nói.
"Nói cũng đúng, tùy tiện tiện một người của Ca Lạp trấn kia cũng mạnh hơn Lâm gia!" Hạ thị gật đầu phụ họa nói.
"Nương người cũng cho là đúng nha. Thêm nữa, không phải nương nói người cứu kẻ xấu xí kia là một tú tài ư? Ta đã nghe người ta nói, tú tài trong Ca Lạp trấn chỉ kém một chút xíu là lên làm quan rồi, chỉ cần trúng khảo, về sau ta chính là quan thái thái!" Hạ Đào Hoa nói.
"Ngươi đừng nói lung tung, đó là nam nhân của tỷ tỷ ngươi, là tỷ phu của ngươi!" Hạ thị vội vàng chặn lại nói.
Hạ thị không nghĩ tới tiểu nữ nhi Hạ Đào Hoa lại có suy nghĩ kiểu này.
Tuy so sánh với đại nữ nhi Hạ Cúc, bà ta càng yêu thương tiểu nữ nhi này hơn nhưng Hạ thị vẫn không đồng ý chuyện tiểu di tử nhớ thương tỷ phu này.
Thật ra cũng chẳng phải bà ta hiểu lý lẽ, mà là vị tú tài Lý gia kia chỉ đồng ý cưới đại nữ nhi Hạ Cúc, mà không phải tiểu nữ nhi Hạ Đào Hoa.
"Nương, chuyện còn chưa xong xuôi đâu, sao lại thành tỷ phu của ta rồi?" Hạ Đào Hoa không phục nói.
"Hơn nữa nương, người xem, ta có điểm nào không bằng kẻ xấu xí kia? Ta muốn dáng người có dáng người, muốn khuôn mặt có khuôn mặt, sao Lý gia kia có thể coi trọng kẻ xấu xí như tỷ của ta?" Hạ Đào Hoa ôm cánh tay Hạ thị, không ngừng làm nũng nói.
Hạ thị không khỏi đưa mắt nhìn tiểu khuê nữ nhà mình.
Nói cũng phải, tiểu khuê nữ nhà bà ta lớn lên giống hệt bà ta hồi trẻ.
Mặt trứng ngỗng, mày lá liễu, mắt hạnh nhân, vòng eo dương liễu, cực kỳ xinh đẹp.
Nếu không xinh đẹp như vậy, cũng không sớm được đại công tử nhà Lâm viên ngoại ở Thượng Hà thôn nhìn trúng.
"Không nên không nên, việc này ngươi đừng suy nghĩ nữa, chờ sau khi tỷ của ngươi đến Ca Lạp trấn, chúng ta có tầng quan hệ này, tới lúc đó nam nhân trong Ca Lạp trấn còn không phải tùy ý ngươi tới chọn ư?" Hạ thị nhẹ giọng trấn an.
Lời nói của tiểu nữ nhi đã làm bà ta bừng tỉnh, so sánh với người Ca Lạp trấn, Lâm gia kia không tính là cái gì.
Nhưng vẻ mặt Hạ Đào Hoa vẫn có chút không vui.
Phải biết rằng Ca Lạp trấn chính là nơi mà rất nhiều tiểu cô nương hướng tới.
Không biết có bao nhiêu cô nương muốn gả vào nơi này.
Làm sao có chuyện muốn vào là vào được chứ?
Giống như một cô nương Tà Thạch thôn lúc trước, được gả đến Ca Lạp trấn, cảnh tượng ngày hôm đó náo nhiệt, hãnh diện vô cùng, không biết đã làm bao nhiêu tiểu cô nương hâm mộ muốn chết.
Mà nàng ta cũng là một trong số đó.