Trong phòng bếp Hạ gia.
Hạ Cúc đang nhóm lửa, không biết gì về chuyện Hạ thị và Hạ Đào Hoa đang nghị luận.
Giờ phút này, nàng ấy đang nhìn ngọn lửa trong bếp lò, nhìn chằm chằm đến phát ngốc.
Củi lửa cháy trong bếp phát ra tiếng lép bép.
Còn trong đầu Hạ Cúc đang không ngừng quanh quẩn một bóng dáng xua mãi không đi.
Bóng dáng ấy cao lớn như núi.
Khí chất nho nhã hiền hoà.
Nhất là khi hắn nói muốn kết hôn với nàng, Hạ Cúc "Đằng" một cái xấu hổ đến không biết giấu mặt vào đâu.
"Nhưng ta có xứng không?" Hạ Cúc không khỏi đưa tay lên vuốt ve cái bớt màu đỏ sậm trên mặt kia, vẻ mặt lập tức suy sụp.
"Hạ Cúc ơi Hạ Cúc, ngươi đừng si tâm vọng tưởng, người ta bị nương của ngươi ép phải đồng ý đấy! Có thể trong đáy lòng người ta cực kỳ chán ghét ngươi, rõ ràng có lòng tốt cứu ngươi, ngươi còn trở mặt vô tình, ép hắn cưới ngươi! Ngươi còn là con người sao?"
Hạ Cúc càng nói âm thanh càng thấp, đầu cũng dần dần cúi xuống.
"Hắn tốt như vậy, vì sao lại muốn kết hôn với một sửu nữ nhân như ta?"
Vài ngày trước, khi nàng ấy đang giặt quần áo bên bờ sông, bỗng nhiên nghe thấy có một hài tử rơi vào trong nước.
Lúc ấy nàng ấy cũng không nghĩ nhiều lập tức vọt vào trong sông cứu người.
Nhưng vừa rơi xuống nước, nàng ấy mới phản ứng lại, nàng ấy không biết bơi.
Nhưng đã quá muộn, nàng ấy chỉ có thể bối rối lấy tay khua khoắng, trong lòng đầy rối rắm.
Lại đến thời điểm nàng ấy vốn cho rằng mình phải chết thì người nọ xuất hiện.
Hắn ôm nàng.
Lúc ấy bởi vì quá mức kinh hoảng, cho nên vừa có người ôm mình, nàng ấy giống như quơ được cọng rơm cứu mạng, hai tay gắt gao ôm người nọ.
Chẳng qua lúc lên được bờ, nàng ấy mới chú ý tới ân nhân cứu mạng mình lại là một nam tử trẻ tuổi. Nàng ấy lập tức sợ tới mức chân tay luống cuống.
Lúc bình thường, nàng ấy rất ít tiếp xúc cùng nam tử.
Chứ đừng nói là dang hai tay thân mật ôm một nam tử còn trẻ tuổi như vậy.
Mà đối phương nhìn thấy mặt của Hạ Cúc cũng ngơ ngác một lúc.
Hạ Cúc cho rằng đối phương sẽ giống những người trước kia, sau khi nhìn thấy gương mặt của nàng ấy sẽ lộ ra vẻ kinh ngạc, chán ghét, ánh mắt đầy ruồng rẫy.
Nhưng nàng ấy sai lầm rồi.
Đối phương chẳng những không ghét bỏ, ngược lại còn hảo tâm hỏi: "Cô nương có việc gì không?"
Âm thanh nhã nhặn dễ nghe.
Đây là điều Hạ Cúc chưa bao giờ cảm nhận được.
Từ lúc nàng ấy hiểu chuyện đến giờ, bởi vì trên mặt có một vết bớt màu đỏ sậm cho nên người trong thôn đều căm ghét mà tránh xa nàng.
Đám hài tử trong thôn đều cười nhạo Hạ Cúc, mắng nàng ấy là kẻ xấu xí, thậm chí còn dùng đá sỏi ném nàng ấy, đuổi nàng ấy đi.
Bất cứ nam tử nào nhìn thấy mặt nàng ấy lần đầu tiên, đều bị khuôn mặt này dọa sợ.
Thậm chí, có người còn ghét bỏ đến mức mở miệng mắng.
"Bộ dạng y như con quỷ, đừng ra khỏi cửa nữa."
Tuy nàng ấy đã quen với những ánh mắt ghét bỏ và lời nói cay độc từ người khác,.
Trên thực tế, nàng ấy cũng luôn giả vờ như mình không thèm để ý.
Nhưng từ đáy lòng nàng ấy lại cực kỳ để ý, cũng cực kỳ thương tâm khổ sở.
Chẳng qua nàng ấy chỉ có thể yên lặng nức nở đau đớn mỗi lúc đêm xuống thôi.
"Cô nương!" Lúc này, nam tử kia lại gọi nàng ấy.
Hạ Cúc phục hồi lại tinh thần, bỗng nhiên nghĩ đến trong nước còn một hài tử khác, vội vàng sốt ruột nói: "Trong nước còn một hài tử.”
Nam tử trẻ tuổi kia giật mình một cái, lập tức nói: "Còn một người nữa ư?"
Nói xong, nam tử trẻ tuổi kia không nói hai lời lại quay đầu nhảy vào trong nước.
Qua không lâu, người ấy đã mang hài tử kia lên.
Bởi vì hài tử ấy đã ở trong nước thời gian quá dài nên sau khi nam tử trẻ tuổi kia đưa nó lên bờ, hài tử nọ vẫn nằm im trên mặt đất, không có phản ứng gì.
Hạ Cúc rất khổ sở, nàng ấy cho rằng mình đã hại chết hài tử này.
Bởi vì nếu nàng ấy biết bơi lội, đứa nhỏ này sẽ không bị chết đuối.
Nhưng tiếp theo, nam tử trẻ tuổi kia lại làm ra một hành động khiến nàng ấy cảm thấy nghi ngờ khó hiểu.
Hắn không ngừng dùng hai tay ấn bộ ngực hài tử nọ, còn thường xuyên hôn nó.
Mà hài tử kia đã sống lại như kỳ tích.
Nhưng ngay khi hài tử ấy mở mắt ra, nó vừa bắt gặp khuôn mặt của Hạ Cúc, đã sợ tới mức oa oa khóc rống lên, nói là nhìn thấy thủy quỷ.
Khiến nàng ấy xấu hổ quá đỗi chỉ muốn tìm cái lỗ nẻ nào đó để chui vào.
"Tiểu đệ đệ, vị tỷ tỷ này không phải thủy quỷ, nàng biến thành như vậy là vì cứu ngươi, ngươi cần phải cám ơn nàng mới đúng!" Mà lúc này, nam tử trẻ tuổi kia lại nói chuyện thay Hạ Cúc.
Đây là lần đầu tiên Hạ Cúc thấy có người không sợ nàng ấy, còn nói chuyện thay nàng ấy.
Nhưng nghĩ đến chuyện mình cứu người không thành còn được người cứu, nàng ấy lập tức xấu hổ gục đầu xuống.