Đại Boss Tân Thủ Thôn ( Dịch )

Chương 182 - Chương 890 - Hạ Gia (1)

Chương 890 - Hạ Gia (1)
Chương 890 - Hạ Gia (1)

Nàng ấy cảm thấy mình quá mất mặt.

"Cám ơn tỷ tỷ!"

Hài tử kia nghe xong lời nói của nam tử kia, vội vàng nói lời cảm tạ Hạ Cúc rồi chạy mất.

Mà nam tử kia lại hảo tâm nhắc nhở nàng ấy mau về nhà thay quần áo sạch sẽ, trành bị cảm rồi rời đi.

Hạ Cúc rất muốn hỏi hắn tên là gì.

Nhưng cuối cùng nàng ấy cũng không mở miệng hỏi.

Bởi vì nàng ấy rất rõ ràng về sau bọn họ không bao giờ có khả năng sẽ xuất hiện cùng nhau nữa.

Ở trong mắt đối phương, nàng ấy chỉ là một người xa lạ cần cứu giúp mà thôi.

Sau khi về nhà, nàng ấy cũng không nói chuyện mình rơi xuống nước cho cả nhà nghe.

Chỉ giải thích khi giặt quần áo không cẩn thận trượt chân rơi xuống nước thôi.

Nhưng vẫn bị nương hung hăng mắng một trận.

Có điều trong lòng Hạ Cúc cũng không thương tâm, ngược lại nàng ấy còn rất khoái trá vui sướng.

Thậm chí buổi tối ngày hôm đó, nàng ấy còn nằm mộng.

Trong mộng, nàng ấy đã gặp nam tử cứu mình hôm nay.

Đây là nam tử đầu tiên đi vào trong mộng của Hạ Cúc.

Hơn nữa ở trong mộng nam tử kia mặc áo bào đỏ thẫm, trước ngực đeo một bông hoa đỏ thẫm, cưỡi con ngựa cao to đến cưới nàng ấy.

Ngay lúc bọn họ nhập động phòng, thổi tắt ngọn nến trong mộng, Hạ Cúc lại tỉnh.

Là bị nương đánh thức.

Hạ Cúc vừa nhớ tới giấc mơ mình thành thân với nam tử kia, trong lòng lại giống như nai con chạy loạn, ngượng ngùng khôn xiết.

Tuy đoạn cuối cùng trong mộng chưa trọn vẹn nhưng cũng đủ khiến tâm tình Hạ Cúc ngày hôm đó tựa như một đóa hoa nở rộ, kiều diễm ướt át.

Hạ Cúc vốn cho rằng cả đời này nàng ấy cũng không thể gặp lại nam tử từng cứu mình.

Ai biết đâu, chuyện nàng ấy rơi xuống nước được cứu vừa vặn bị đám người đi ngang qua nhìn thấy.

Mà một người trong số đó có còn biết tên của nam tử đã cứu nàng ấy. Hắn là Lý Tín Đức của Lý gia Ca Lạp trấn, là một vị tú tài.

Cũng tới ngày đó, Hạ Cúc mới biết tên của người cứu nàng ấy.

Khó trách khí chất lại khác biệt như vậy.

Hoá ra là một vị tú tài.

Rồi sau đó, nương biết việc này, nói muốn đi cảm tạ đối phương.

Lúc ấy Hạ Cúc tin là thật, cộng thêm, từ đáy lòng nàng ấy cũng muốn đi gặp mặt ân nhân cứu mạng.

Dù nàng ấy rất rõ ràng giữa bọn họ không thể có khả năng xảy ra chuyện gì, nhưng nàng ấy vẫn muốn đi cảm tạ hắn.

Chỉ là nàng ấy trăm triệu lần không nghĩ tới, khi đoàn người tới Lý gia, nương lại không muốn đi cảm tạ Lý gia, ngược lại còn vin vào cớ hắn hủy đi trong sạch của Hạ Cúc rồi ép Lý gia cưới nàng ấy vào cửa.

Đáy lòng Hạ Cúc rối bời.

Mà Lý gia nghe xong những lời ép buộc của nương, lập tức giận dữ, không chút lưu tình đuổi bọn họ ra khỏi cửa.

Lúc ấy Hạ Cúc xấu hổ không chịu nổi.

Dù đã tới nước này, nương vẫn không chịu từ bỏ. Rõ ràng Hạ Cúc đã nói bọn họ làm như vậy là không tốt nhưng nương chẳng những không có nghe, còn bày ra bộ dáng mình làm như vậy là vì tốt cho Hạ Cúc để khuyên bảo nàng ấy.

"Tiểu Cúc à, nương làm vậy cũng vì muốn tốt cho ngươi thôi! Trên mặt ngươi có vết bớt kia, vốn dĩ đã không dễ xuất giá, hiện giờ thân mình còn bị nam tử xa lạ sờ soạng, nhà ai bằng lòng muốn một thê tử như vậy? Cứ nghe theo nương, nương làm chủ cho ngươi!"

Mà sau đó, chính là chuyện đã xảy ra ở Ca Lạp trấn.

Hạ Cúc cảm thấy mình cực kỳ có lỗi với ân nhân cứu mạng.

Nàng ấy cho rằng nếu không phải hắn bị người ép phải cưới mình, chắc chắn trong tương lai ân nhân cứu mạng hoàn toàn có thể cưới được một cô nương xinh đẹp, còn hiền lương thục đức trong tám thôn mười dặm xung quanh.

Cô nương kia nhất định sẽ biết chữ.

Không giống nàng ấy không biết cái gì cả.

"Vẫn nên nói lại với phụ mẫu, ngừng cuộc hôn nhân này thôi!” Hạ Cúc càng nghĩ càng xấu hổ.

Nàng ấy cho rằng mình không xứng với ân nhân cứu mạng.

Ân nhân cứu mạng cao quý như thần đất, mà nàng ấy hèn mọn như bụi bặm.

"Nha đầu, củi lửa sắp cháy hết sạch rồi!" Lúc này, Lưu Đông Hải mang theo một con gà mái đã làm sạch đi đến.

Hạ Cúc lấy lại tinh thần.

Vừa thấy củi gỗ sắp cháy hết, nàng ấy vội vàng cầm thanh củi khác, đẩy những thanh củi đã cháy gần hết vào trong bếp lò.

"Nha đầu, vừa rồi ngươi nghĩ cái gì vậy?" Lưu Đông Hải cười nói.

"Không có!" Hạ Cúc vội lắc đầu phủ định.

"Nha đầu kia, khi ngươi nói dối, bàn tay sẽ nắm rất chặt. Nào, nói cho phụ thân nghe, có phải đang suy nghĩ về chuyện Lý gia hay không?"

Hiểu nữ nhi có ai bằng phụ thân, Lưu Đông Hải vẫn có thể nhìn ra đại nữ nhi của hắn đang có điều suy nghĩ.

"Phụ thân, ta cảm thấy hay là thôi việc hôn sự này đi!" Hai má Hạ Cúc đỏ lên, nàng ấy cúi thấp đầu xuống, cố lấy dũng khí nói.

Bình Luận (0)
Comment