"Nha đầu, ta biết khẳng định trong lòng ngươi đang rất khó chịu. Rõ ràng là người ta xuất phát từ lòng tốt cứu ngươi nhưng chúng ta lại lấy oán trả ơn, còn ép bọn họ phải làm chuyện bọn họ không muốn!” Lưu Đông Hải im lặng một chút rồi thở dài, lau bàn tay thô ráp của mình vào góc áo rồi mới đưa tay sờ sờ đầu Hạ Cúc: "Nhưng mà phụ thân sẽ không đi lui mối hôn sự này?"
Hạ Cúc ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy khó hiểu nghi ngờ.
Trong cái nhà này, chỉ có một mình phụ thân đối xử tốt với nàng ấy, cũng giống như những hài tử khác, nàng ấy cũng hiểu phụ thân là người không gì làm không được.
"Dù ngươi có oán trách phụ thân, phụ thân cũng sẽ không ủng hộ ngươi lui mối hôn sự này. Tuy nhà chúng ta làm như vậy rất có lỗi với Lý gia, nhưng so sánh với bị Lý gia oán hận, ta càng thương xót ngươi hơn!"
Bàn tay thô ráp của Lưu Đông Hải dần dần xốc lên phần tóc dài che lấp nửa bên mặt của Hạ Cúc, trong mắt tràn đầy thương tiếc đau lòng.
"Tháng trước, Lưu môi bà trong thôn đi tới nói cho ngươi một mối hôn nhân, nhưng đó là người nào? Là một quan phu (góa vợ) đã hơn năm mươi tuổi. Tuổi hắn còn lớn hơn ta, lại què chân. Phụ thân sao có thể đồng ý gả ngươi cho người như vậy?"
Lưu Đông Hải vừa nhắc tới việc này, từ đáy lòng lại bắt đầu giận dữ.
Đại nữ nhi của hắn chỉ có một vết bớt trên mặt nhưng còn là hoàng hoa khuê nữ, sao có thể gả cho một người đáng tuổi gia gia của nàng ấy?
Hạ Cúc cúi đầu không nói.
Hiển nhiên nàng ấy cũng biết chuyện này.
Lúc ấy phụ thân rất tức giận, đã đánh đuổi người ra ngoài.
Nhưng Lưu môi bà không phục lắm, còn ở ngoài cửa kêu to, nói bộ dạng nàng ấy xấu như vậy, có người muốn cưới đã không tệ rồi, còn kén cá chọn canh.
Sau đó cũng vì chuyện này mà phụ thân trang cãi với nương một trận.
Bởi vì nương nói tuy quan phu kia đã hơn năm mươi tuổi, tuổi hơi lớn một chút, nhưng hiểu ý thương người, nàng ấy đi qua đó chính là đi hưởng phúc.
Nhưng phụ thân nói, nương nói như vậy chỉ vì người ta chỉ năm lượng sinh lễ thôi.
Phải biết rằng lúc bình thường cái gì phụ thân cũng nghe theo nương, chỉ duy nhất một chuyện này, có nói như thế nào phụ thân cũng không nghe.
Sau đó nương lại tới khuyên Hạ Cúc, nói trong nhà khó khăn, nuôi nàng ấy tới lớn chừng này không dễ dàng, đệ đệ muốn đọc sách, về sau muội muội xuất giá cũng phải mua đồ cưới vân vân...
Khi đó thiếu chút nữa Hạ Cúc đã đồng ý.
Lưu Đông Hải tiếp tục nói: “Nhưng Lý gia lại khác, không nói gia cảnh Lý gia thế nào, chỉ nói tới người đã cứu nha đầu ngươi thôi, tuổi của hắn sàn sàn như nha đầu ngươi, còn là tú tài. So sánh với chuyện đồng ý gả ngươi cho quan phu hơn năm mươi tuổi kia, phụ thân tình nguyện ném bỏ thể diện của mình, dù không ngóc nổi đầu ở tám thôn mười dặm quanh đây, cũng muốn để Lý gia cưới ngươi. Nếu ngươi muốn oán trách, vậy cứ oán trách phụ thân không bản lĩnh vô dụng đi!"
Âm thanh của Lưu Đông Hải càng ngày càng thấp, hốc mắt cũng không nhịn được dần dần đỏ lên.
"Phụ thân, ta không oán người! Ta chỉ là... Chỉ là cảm thấy rất có lỗi với ân nhân cứu mạng, ta sợ ân nhân cứu mạng sẽ ghét bỏ ta!" Hạ Cúc lắc mạnh đầu, hốc mắt đã ươn ướt từ khi nào.
"Ta biết ta biết, từ đáy lòng nha đầu nhà chúng ta vẫn luôn rất thiện lương!" Lưu Đông Hải ôm Hạ Cúc đang khóc vào trong ngực, trấn an nói: "Nha đầu ơi, nam tử Ca Lạp trấn là nam nhân tốt nhất trong phạm vi mấy chục dặm quanh đây. Bọn họ chưa bao giờ ghét bỏ tức phụ của mình. Chỉ cần nha đầu ngươi đi qua đó, ngoan ngoãn hiếu thuận với công công bà bà, làm tức phụ hiền hòa, sinh cho Lý gia mấy tiểu tử mập mạp, ai có thể nói nha đầu ngươi sai lầm?"
Hạ Cúc nghe phụ thân nói sinh cho Lý gia mấy tiểu tử mập mạp, mặt nàng ấy lập tức đỏ vô cùng, có cảm giác đỉnh đầu đang muốn bốc hơi.
"Phụ thân, người nói lung tung gì vậy?"
"Ai nha, khuê nữ của ta cũng thẹn thùng !" Lưu Đông Hải cười vuốt ve mái tóc Hạ Cúc.
"Phụ thân, ta phải làm cơm, người mau ra đi!"
Hạ Cúc xấu hổ đẩy Lưu Đông Hải rời khỏi phòng bếp.
…
Sáng sớm ngày hôm sau.
Bộ Phàm duỗi duỗi người dưới mái hiên, nhìn thấy nha đầu Tiểu Mãn kia đang quét sân, lập tức trêu ghẹo nói:
"U. Kia là đại khuê nữ chịu khó của ta sao? Sao hôm nay không ở trong phòng tu luyện? Vừa sáng ra đã bắt đầu tổng vệ sinh rồi?"
【 Tuyệt đối không được tức giận, tuyệt đối không được tức giận, người này tới thời kỳ mãn kinh, cứ coi lời nói của người như gió thoảng bên tai là được 】
Tiểu Mãn không ngừng mặc niệm trong lòng, sau đó trực tiếp không thèm nhìn Bộ Phàm.
Bộ Phàm nhún nhún vai.
Xem ra hôm nay lại không thể quét cảm xúc tiêu cực rồi.
"Trấn trưởng, có chuyện lớn!" Ngay lúc đó, một bóng dáng mạnh mẽ vọt thẳng vào.
"Mới sớm ra có chuyện lớn gì?"