Đại Boss Tân Thủ Thôn ( Dịch )

Chương 201 - Chương 909 - Hậu Viện Giết Lừa? (1)

Chương 909 - Hậu Viện Giết Lừa? (1)
Chương 909 - Hậu Viện Giết Lừa? (1)

Nhi tử Hạ Tùng đang muốn tới tư thục đọc sách đã gào lên đói bụng, muốn ăn cơm, bởi vậy Hạ thị đành phải tự mình ra tay làm.

Có điều đã qua một khoảng thời gian quá dài, bà ta không làm cơm, cho nên bữa sáng ngày hôm nay của nhà bọn họ vô cùng thê thảm.

Nấu cháo mà đặc sệt chẳng khác gì nấu cơm.

Xào rau thì hoặc là cháy, hoặc là quá mặn quá nhạt.

Bởi vậy Hạ Tùng làm loạn không chịu tới tư thục đọc sách, vẫn là Hạ thị khuyên can mãi.

Cuối cùng bà ta còn lén lút nhét cho Hạ Tùng một hai lượng bạc vụn, lúc này Hạ Tùng mới chịu tới tư thục.

Hết chuyện bữa sáng lại tới chuyện trong nhà nuôi heo cần phải cho ăn rồi một đống y phục cần ra bờ sông giặt giũ, càng đừng nói tới chuyện cần phải quét dọn nhà cửa.

"Nha đầu kia, bây giờ ngươi mới chịu quay về ư?"

Hạ thị vốn đang ôm một bụng lửa giận, vừa thấy Hạ Đào Hoa trở về, không hiểu vì sao trong lòng bà ta lại càng thêm bực bội.

Nếu là trước kia, mỗi khi nhìn thấy tiểu nữ nhi, bà ta luôn thấy cực kỳ thuận mắt.

Thế nhưng giờ phút này, đột nhiên trong lòng lại cho rằng tiểu nữ nhi này cũng chẳng khiến mình bớt lo.

"Nương, ta đâu có đi nơi nào, chỉ cùng mấy người Tiểu Châu dạo vòng quanh thôn chút thôi!" Sắc mặt Hạ Đào Hoa cũng không dễ coi.

Nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện đầu tóc Hạ Đào Hoa cực kỳ lộn xộn, còn có chỗ bị cháy, ngay cả y phục trên người cũng dính chút vết bẩn màu trắng.

"Về sau ít qua lại với mấy người không có tiền đồ ấy thôi!" Hạ thị vẫn có chút chướng mắt với đám người trong thôn.

Dù sao nhà bà ta cũng có một người đọc sách, cách biệt một trời một vực với những kẻ quê mùa không biết một chữ nào kia.

"Đã biết!" Hạ Đào Hoa thuận miệng đáp.

"Vậy ngươi nhanh vào trong nhà mang y phục trong nhà ra bờ sông giặt giũ đi. Có vài bộ, ngày mai đệ đệ ngươi muốn mặc!" Hạ thị khoát tay, thúc giục nói.

"Hả? Vì sao lại bảo ta đi giặt? Ta chưa từng giặt y phục!" Hạ Đào Hoa giật mình một cái rồi không phục nói: "Tỷ ở thôn, người có thể bảo nàng ấy đi giặt!"

"Ngươi cho rằng ta không muốn ư? Vừa rồi ta đã tới nhà thôn trưởng nhưng nha đầu kia cùng tức phụ của thôn trưởng ra ngoài mua đồ rồi, không biết khi nào mới trở về!" Hạ thị tức giận nói.

"Nương, nếu không chúng ta mua một nha hoàn đi? Như vậy, nương cũng có thể thoải mái hơn nhiều, chẳng cần làm gì cả!" Trong đáy mắt Hạ Đào Hoa hiện lên sự hâm mộ, nàng ta lập tức đề nghị.

"Mua nha hoàn cái gì? Mua không cần tiền à?" Hạ thị không khỏi tức giận nói.

"Lần trước không phải Lý gia đã đưa lễ hỏi sao?" Hạ Đào Hoa rất rõ ràng Lý gia đã đưa một món bạc lớn cho nhà mình.

"Nha đầu kia, ngươi đừng có nhòm ngó, bạc này cần phải để lại cho đệ đệ ngươi dùng đọc sách!" Hạ thị lập tức cắt ngang ý tưởng của Hạ Đào Hoa, khoát tay: "Đừng nói nhiều như vậy, nhanh cầm y phục ra bờ sông giặt đi, giặt xong thì thuận tiện đi cắt cỏ cho heo ăn, ta phải về phòng nghỉ ngơi một chút!"

Không đợi Hạ Đào Hoa phản ứng, Hạ thị đã xoay người trở về phòng đi ngủ.

Hạ Đào Hoa bực mình không chịu được.

Nàng ta lớn tới chừng này còn chưa bao giờ giặt quần áo chứ đừng nói tới chuyện cho heo ăn.

Cái chỗ thối hoắc kia, vừa nghĩ tới đã buồn nôn rồi.

"Quả nhiên nương chỉ thích đệ đệ!" Trong mắt Hạ Đào Hoa tràn đầy hận ý: "Chờ ta được gả vào Ca Lạp trấn, nếu các ngươi có chuyện gì cầu ta, ta sẽ mặc kệ các ngươi, chết hay sống cũng không quan tâm!"

"Viu!" Ngay lúc đó, một con chim bay qua bầu trời.

Một đống vật thể không rõ từ trên không trung đáp thẳng lên đỉnh đầu Hạ Đào Hoa.

"Chết tiệt!"

Hạ Đào Hoa đưa tay sờ lên đầu, lại là phân chim khiến người ta chán ghét.

Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Từ sau khi nàng ta và hai tiểu cô nương cưỡi con cóc rất lớn kia tách ra, luôn có phân chim rơi trúng đỉnh đầu nàng ta.

Một lần hai lần còn có thể nói là trùng hợp.

Nhưng liên tiếp bao nhiêu lần rồi.

Khiến cho nàng ta không thể tiếp tục đợi ở Ca Lạp trấn nữa, chỉ có thể xám xịt quay về trước.

Nhưng trên đường trở về, cũng rất nhiều lần bị phân chim rơi trúng, khiến trong lòng Hạ Đào Hoa vô cùng nghẹn khuất.

"Chết tiệt, nhất định là kẻ xấu xí kia hại ta xui xẻo như vậy!" Hạ Đào Hoa tức giận đến sắc mặt trắng bệch.

Nàng ta cho rằng xảy ra chuyện này là do Hạ Cúc hại.

Từ sau khi Hạ Cúc gặp vận may gặp đúng người Ca Lạp trấn, nàng ta chưa từng có một ngày nàng cảm thấy hài lòng.

Tại nhà trấn trưởng.

Bộ Phàm tựa vào ghế trúc.

Tuy trên tay hắn đang cầm sách xem nhưng thực chất là hắn đang quét tin tức hảo hữu.

Nhìn xem gần đây đám hảo hữu của hắn lại gặp phải chuyện gì rồi.

Chẳng qua gần đây tin tức hảo hữu có chút đơn điệu.

Hàn Cương không bị đuổi giết.

Tề Thạch vẫn bình thường nhàn nhạt.

Ngay cả đám đệ tử cũng không gặp chuyện gì, lặng lẽ một cách thần kỳ.

Bình Luận (0)
Comment