Đại Boss Tân Thủ Thôn ( Dịch )

Chương 200 - Chương 908 - Không Thích Tỷ Tỷ Kia (2)

Chương 908 - Không Thích Tỷ Tỷ Kia (2)
Chương 908 - Không Thích Tỷ Tỷ Kia (2)

"Chuyện này có gì kỳ quái đâu? Trong tiểu trấn chỉ cần tới tuổi của chúng ta, cả nam lẫn nữ đều phải tới học đường đọc sách biết chữ!" Tiểu Hỉ Bảo còn chưa mở miệng, Đường Tiểu Ngọc đã đáp trước.

Câu nói này lập tức khiến Hạ Đào Hoa cùng với ba tiểu cô nương bên cạnh hâm mộ không thôi.

Các nàng lớn như vậy nhưng còn chưa biết viết tên của mình.

Mà tiểu cô nương trước mắt nhỏ hơn các nàng nhiều tuổi như vậy, lại được tới học đường đọc sách biết chữ.

"Tốt như vậy ư? Tỷ tỷ thật hâm mộ các ngươi có thể tới học đường đọc sách!"

Hạ Đào Hoa tươi cười rất thân thiết nhưng đáy mắt lại hiện lên sự ghen tỵ, dựa vào cái gì mà hai nha đầu này có thể sống trong Ca Lạp trấn, có thể đọc sách, mà nàng ta lại chỉ là một tiểu thôn cô ở vùng núi hẻo lánh?

"Chuyện này có là gì đâu? Hiện giờ chúng ta phải vào học đường đọc sách, sẽ không nói chuyện với ngươi nữa. Tiểu Hỉ Bảo, chúng ta nên nhanh vào học đường thôi, bằng không sẽ muộn mất!" Đường Tiểu Ngọc thúc giục Tiểu Hỉ Bảo bên cạnh.

"Được rồi!" Tiểu Hỉ Bảo gật đầu.

"Đúng rồi, tỷ tỷ còn một chuyện muốn hỏi ngươi?" Hạ Đào Hoa nói.

"Chuyện gì?" Đường Tiểu Ngọc hiếu kỳ nói.

"Không biết siêu thị bách hóa trong tiểu trấn đi như thế nào?" Hạ Đào Hoa hỏi.

“À, đường đi siêu thị bách hóa dễ tìm lắm, các ngươi cứ đi thẳng theo con đường này đến cuối cùng thì rẽ trái là thấy!" Đường Tiểu Ngọc chỉ vào một cái ngõ nhỏ nói.

"Cám ơn!" Hạ Đào Hoa tự nhiên hào phóng hành lễ.

"Đừng khách khí!"

Sau đó Tiểu Hỉ Bảo và Đường Tiểu Ngọc lại leo lên lưng con cóc, con cóc nhảy về phía học đường.

Hạ Đào Hoa nhìn theo con cóc dần dần biến mất kia, nụ cười trên mặt chợt tắt.

Mà ba tiểu cô nương bên cạnh đều đồng loạt nhẹ nhàng thở ra: "Không nghĩ tới trên đời còn có con cóc lớn như vậy, không biết nuôi thế nào…!"

"Đúng vậy, vừa rồi thiếu chút nữa ta đã sợ tới mức..." Tiểu cô nương được gọi là Tiểu Châu lúc trước đang nói, đột nhiên sắc mặt thẹn thùng nói.

"Đừng bảo là ngươi thực sự tè ra quần nhé?" Hai người khác vừa thấy bộ dáng này của Tiểu Châu, lập tức che cái miệng nhỏ nhắn, khẽ cười nói.

"Không có, ta nói là thiếu chút nữa mà!" Tiểu cô nương bị đồng bạn chê cười kia trả lời một câu rồi thở phì phì đuổi theo hai người đang cười đùa ấy.

Hạ Đào Hoa đứng bên cạnh thấy vậy, trong mắt hiện lên một tia ghét bỏ.

Bên kia.

Trên lưng con cóc, Đường Tiểu Ngọc và Tiểu Hỉ Bảo đang nói chuyện.

"Tỷ tỷ vừa rồi không tệ!" Đường Tiểu Ngọc ôm chặt lấy con cóc nói.

"Muội nói là vị tỷ tỷ nào?" Tiểu Hỉ Bảo nghiêng đầu.

"Còn có thể là người nào nữa? Chính là vị nói chuyện với chúng ta đó!"

Tuy bọn họ gặp bốn người nhưng người để lại ấn tượng tốt nhất trong lòng Đường Tiểu Ngọc lại là Hạ Đào Hoa kia.

Bởi vì so sánh với Hạ Đào Hoa, ba người khác đều có vẻ mặt khiếp sợ, vừa thấy đã biết bọn họ là nông dân tiểu môn tiểu hộ.

Mà thần thái cử chỉ của Hạ Đào Hoa kia đều tự nhiên hào phóng, mang tới cho người ta một loại cảm giác thân thiết hòa khí.

"Vị tỷ tỷ kia ư? Ta không thích!" Tiểu Hỉ Bảo lắc đầu.

"Vì sao?" Đường Tiểu Ngọc nghi hoặc, nàng ta không cho rằng Tiểu Hỉ Bảo ghen tỵ với Hạ Đào Hoa kia.

"Nói như thế nào đây? Là ta cảm thấy vị tỷ tỷ kia rất giả tạo. Ta thích ba vị tỷ tỷ kia hơn!" Tiểu Hỉ Bảo đặt ngón tay nhỏ bé lên môi, nghĩ một lát rồi nói.

"Giả tạo?" Đường Tiểu Ngọc lại không hiểu Hạ Đào Hoa kia giả tạo ở điểm gì.

"Tiểu Ngọc muội muội, muội còn quá trẻ, vẫn chưa biết giang hồ hiểm ác!" Tiểu Hỉ Bảo bày ra bộ dáng tiểu đại nhân vỗ vỗ Đường Tiểu Ngọc.

"Tiểu Hỉ Bảo, tỷ dám chê cười ta, xem ta cù lét cho tỷ ngứa đây!"

"Hì hì, đừng mà!"

Hai người lập tức vui cười đùa giỡn trên lưng con cóc.

Nhà Bộ Phàm.

Tiểu Mãn một tay kéo tiểu bạch lư, một tay kéo đại hoàng ngưu đi ra hậu viện.

Tiểu bạch lư và đại hoàng ngưu cực kỳ không tình nguyện, vì sao con vật bị thương luôn là chúng nó?

Thật ra tiểu bạch lư và đại hoàng ngưu rất hâm mộ sơn dương lão đệ và con cóc lão đệ .

Bởi vì ngày nào sơn dương lão đệ cũng được kéo sư nương tới nhà xưởng trong tiểu trấn, con cóc cũng vậy, ngày ngày đều được đưa Tiểu Hỉ Bảo tới học đường.

Mà sư phụ bọn họ...

Tiểu bạch lư và đại hoàng ngưu ngẩng đầu nhìn người kia đang nằm trên ghế trúc, tay nắm xuân thu.

Ai, chênh lệch quá...

Tại Kháo Sơn thôn.

Bởi vì Hạ Cúc đã qua ở nhờ nhà La thôn trưởng, khiến cho Hạ gia đột nhiên thiếu một người lao động, cũng khiến Hạ thị đã sống an nhàn sung sướng hơn mười năm nay cực kỳ không quen.

Ngày thường, chỉ cần bà ta rời giường là có thể thưởng thức đồ ăn nóng hổi.

Nếu đồ ăn không ngon hoặc đã nguội, bà ta còn có thể thoá mạ Hạ Cúc đôi câu.

Mà ngày nay thì sao?

Xú nha đầu Hạ Cúc kia tới nhà thôn trưởng, đột nhiên chẳng có ai làm điểm tâm nữa.

Bình Luận (0)
Comment