"Nơi đó... Có một con cóc cực kỳ lớn!" Tiểu cô nương có làn da ngăm đen chậm rãi nâng tay lên, âm thanh cũng có chút run rẩy.
Hai tiểu cô nương khác nghi hoặc.
Chỉ là con cóc thôi?
Đâu phải các nàng chưa thấy cóc bao giờ?
Chẳng những các nàng đã thấy, còn chộp tới chơi đùa cơ.
Hạ Đào Hoa cũng nghĩ như vậy.
Mà khi các nàng nhìn theo phương hướng tiểu cô nương có làn da ngăm đen chỉ, ba người lập tức trừng lớn hai mắt.
Trong lòng đồng loạt nhảy ra một suy nghĩ.
Thật lớn.
Là một con cóc thật lớn!
Đúng vậy, ở cách các nàng một khoảng xa xa, có một con cóc với hình thể khổng lồ đang sôi nổi nhảy qua nơi đây.
"Con cóc này có ăn thịt người hay không?"
Ba tiểu cô nương kia sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, không khỏi co cụm thành một cục. Từ lúc chào đời tới nay, các nàng chưa bao giờ nhìn thấy con cóc nào lớn như vậy.
Sắc mặt Hạ Đào Hoa cũng rất khó coi, nàng ta theo bản năng né tránh về phía sau, để ba người kia chắn ở đằng trước.
Giờ phút này, không phải các nàng không muốn lập tức bỏ chạy, chỉ là cả ba đều bị dọa sợ tới mức chân không nghe sai khiến, cứ cứng đờ ra đứng yên tại chỗ.
"Rầm"
Con cóc kia dừng lại ở cách các nàng không xa, bỗng nhiên trên mặt đất nổi lên cảnh cát bụi.
"Các ngươi đừng sợ, Tiểu Thanh Oa sẽ không ăn người đâu!"
Bốn người Hạ Đào Hoa chỉ thấy trên đỉnh đầu con cóc đột nhiên ló ra một cái đầu.
Cái đầu nọ chớp chớp đôi mắt to, y hệt một con búp bê sứ, nở nụ cười cực kỳ ngọt ngào, dường như có thể trấn an người khác.
Khiến trong lòng Hạ Đào Hoa và ba tiểu cô nương cùng nàng ta đi đến nơi này bỗng nhiên không còn quá sợ nữa.
Nhất là nụ cười đầy cảm giác an toàn của tiểu cô nương trước mắt, giống như có thể hóa giải sợ hãi trong lòng người.
"Tiểu muội muội, sao ngươi lại ngồi ở trên lưng một con cóc lớn như vậy?" Tiểu cô nương vừa được đồng bạn gọi là Tiểu Châu, cất giọng run run, nhưng vẫn không nhịn được hiếu kỳ nói.
"Tỷ tỷ nói Tiểu Thanh Oa hả? Tiểu Thanh Oa là hảo bằng hữu của ta, ngày nào nó cũng đưa ta đến học đường đi học!" Tiểu Hỉ Bảo cười giải thích.
Hảo bằng hữu?
Bốn tiểu cô nương Hạ Đào Hoa đồng loạt nuốt nước miếng.
"Tiểu Hỉ Bảo làm sao vậy?"
Ngay lúc đó, trên lưng con cóc lại xuất hiện một bóng người.
Bốn người Hạ Đào Hoa nhìn lên.
Bóng người vừa xuất hiện kia cũng là một tiểu cô nương, tuổi tác của nàng này cũng sàn sàn như tiểu cô nương đầu tiên.
"Tiểu Thanh Oa vừa dọa bốn tỷ tỷ này!" Tiểu Hỉ Bảo quay đầu lại nhìn về phía Đường Tiểu Ngọc nói.
"A!" Đường Tiểu Ngọc đưa mắt nhìn bốn người Hạ Đào Hoa: "Các ngươi không phải người trong tiểu trấn, bị dọa cũng không kỳ quái. Con Tiểu Thanh Oa này được Tiểu Hỉ Bảo nuôi, nó sẽ không ăn người. Các ngươi yên tâm đi!"
Lần đầu tiên Đường Tiểu Ngọc nhìn thấy Tiểu Thanh Oa, cũng bị hình thể của Tiểu Thanh Oa dọa sợ.
Hơn nữa.
Hiện giờ hình thể của Tiểu Thanh Oa còn lớn hơn một vòng so với lần đầu tiên nàng ta nhìn thấy.
Cho nên nàng ta đặc biệt hiểu được cảm nhận của bốn người Hạ Đào Hoa.
"Vậy là tốt rồi, vừa rồi ta còn cho rằng mình sắp chết rồi!" Tiểu cô nương được gọi là Tiểu Châu vỗ vỗ bộ ngực, bày ra bộ dáng đại nạn không chết. Hai tiểu cô nương khác cũng lộ ra vẻ mặt như vậy.
"Các ngươi là người trong tiểu trấn?" Hạ Đào Hoa định thần lại, lập tức nghe được từ ngữ mấu chốt trong lời nói của Đường Tiểu Ngọc.
Ánh mắt nàng ta trực tiếp đảo qua trên người Tiểu Hỉ Bảo và Đường Tiểu Ngọc, từ trong đáy mắt bỗng hiện lên vẻ hâm mộ xen lẫn ghen tỵ.
Y phục vải vóc trên người hai tiểu cô nương này vừa thấy đã biết có giá trị xa xỉ.
Tuy y phục nàng ta đang mặc trên người cũng rất đắt tiền nhưng so sánh với hai tiểu cô nương này vẫn là một trời một vực.
Chẳng qua vẻ ghen tỵ trong đáy mắt nàng ta được che giấu rất nhanh, ngay sau đó nàng ta lại lộ ra vẻ mặt thân thiết hiền hoà, tựa như một đại tỷ tỷ nhà bên.
"Đúng vậy!" Tiểu Hỉ Bảo đi từ trên lưng con cóc xuống dưới. Đường Tiểu Ngọc thấy vậy, cũng đi xuống dưới.
"Vậy hai người là hài tử nhà ai?" Hạ Đào Hoa nhợt nhạt cười, ra vẻ thân thiết nói.
"Ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì? Chúng ta lại không biết ngươi?" Đường Tiểu Ngọc bảo vệ Tiểu Hỉ Bảo ở sau người nói.
"Là tỷ tỷ lỗ mãng rồi, thực có lỗi!" Hạ Đào Hoa rất lễ phép nhận lỗi nhưng trong đáy mắt nàng ta đầy lãnh ý. Nàng ta chán ghét nhất là người khác dùng ánh mắt cao cao tại thượng nhìn mình, hơn nữa đối phương còn là một hài tử.
"Không có việc gì!" Đường Tiểu Ngọc thấy cử chỉ của đối phương hào phóng khéo léo, cách nói chuyện cũng trở nên khách khí hơn.
Nhưng nếu là trước kia, chắc chắn nàng ta sẽ mặc kệ bốn người Hạ Đào Hoa.
"Vừa rồi ta có nghe các ngươi nói các ngươi muốn tới học đường. Chẳng lẽ các ngươi nhỏ như vậy đã được tới học đường đọc sách?" Hạ Đào Hoa cất giọng mềm nhẹ, hỏi.