Tiểu Hỉ Bảo thấy Đại Ny ngồi thêu thùa may vá, nàng ấy đột nhiên cũng muốn học.
Đại Ny cũng không nghĩ nhiều, thấy Tiểu Hỉ Bảo cảm thấy hứng thú với thêu thùa may vá, cũng dạy Tiểu Hỉ Bảo một ít thêu thùa.
Tiểu Hỉ Bảo vốn đã thông minh lanh lợi, chỉ chốc lát sau, đã nắm giữ các loại châm pháp tú pháp.
Tiếp đó, Tiểu Hỉ Bảo xin Đại Ny một ít vải dệt, bắt đầu ngồi trước bàn đá ngoài sân vừa may vá vừa vui ngâm nga một ca khúc không biết tên.
"Muội muội cõng búp bê vải, đi đến hoa viên ngắm hoa, búp bê khóc gọi nương ơi, chim nhỏ trên cây cười ha ha. Búp bê ơi búp bê vì sao lại khóc?"
Tiểu Ny ra khỏi phòng, nghe Tiểu Hỉ Bảo nhẹ nhàng cất tiếng hát, cảm thấy bài ca này không tệ.
"Tiểu Hỉ Bảo đang hát bài gì vậy?" Tiểu Ny tò mò từ từ tiến tới, hơi cong eo hỏi.
Chỉ thấy Tiểu Hỉ Bảo đang nằm bò lên bàn dùng kim thêu cái gì đó, nhìn kỹ thứ này có chút tròn tròn rất giống một cái đầu.
"Tiểu di, khúc này là muội muội cõng búp bê vải, là phụ thân dạy ta hát đó!" Tiểu Hỉ Bảo ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn cười rất ngọt ngào nói.
"Khó trách lại dễ nghe như vậy!" Tiểu Ny giật mình hiểu ra, lập tức cười nhìn qua người đang tựa vào ghế trúc đọc sách bên kia: "Tỷ phu, bình thường huynh rất hay sáng tác những bài ca cho Tiểu Hỉ Bảo nha!"
"Cũng tàm tạm!" Bộ Phàm xấu hổ cười cười.
Làm một kẻ đạo văn đủ tư cách, da mặt sẽ dày.
"Ở nhà cũng không có chuyện gì làm, chỉ có thể sáng tác mấy khúc nhạc thiếu nhi để dỗ dành hài tử!"
Tiểu Mãn đang quét rác bên cạnh bĩu môi.
"Tiểu Mãn, ngươi cũng biết cái gì gọi là tĩnh tọa thường tư kỷ quá, nhàn đám mạc luận nhân phi(*)!" Bộ Phàm chậm rì rì nói.
(*) Câu ngạn ngữ có thể hiểu nôm na là khi ngồi yên một chỗ thường nghĩ lại những sai lầm của mình, lúc nói chuyện cùng người khác, không nên bàn luận tới kẻ thứ ba.
"Ta không được đi học, không hiểu những lời văn nhân như mọi người nói!" Tiểu Mãn hơi hơi hất cằm lên.
"Không có học thức không đáng sợ, đáng sợ chính là tự hào vì mình không có học thức!" Bộ Phàm lắc đầu nói.
【 Đạt được cảm xúc tiêu cực từ Tiểu Mãn +1+1+1+1+1+1】
Tiểu Ny có chút không biết nên khóc hay cười.
Nàng ấy đã sớm thành thói quen khi chứng kiến đôi phụ thân nữ nhi nhà tỷ phu này nói chuyện.
"Tiểu Hỉ Bảo, hát lại khúc ca hồi nãy cho tiểu di nghe, có được không?" Tiểu Ny khẽ cười nói.
"Được nha!" Tiểu Hỉ Bảo ngọt ngào cười, dùng âm thanh non nớt dễ nghe lại ngâm nga ca khúc vừa nãy.
"Muội muội cõng búp bê vải, đi đến hoa viên ngắm hoa, búp bê khóc gọi nương ơi, chim nhỏ trên cây cười ha ha. Búp bê ơi búp bê vì sao lại khóc? Có phải nhớ nương rồi hay không? Búp bê ơi búp bê đừng khóc, có tâm sự gì hãy nói với ta!"
Âm thanh của Tiểu Hỉ Bảo rất êm tai, giống như có thể tinh lọc nội tâm con người, nhưng sau khi hát hết bài, Tiểu Hỉ Bảo lại dùng tiếng hừ hừ nhẹ nhàng để thay thế.
"Không còn?" Sắc mặt Tiểu Ny có chút nghi ngờ nói.
"Tiểu di, cái gì không còn?" Tiểu Hỉ Bảo chớp chớp đôi mắt to.
"Thì đã đến đoạn ‘Oa oa ơi oa oa đừng khóc, có tâm sự gì hãy nói với ta’ là hết ư? Sao đằng sau không còn ca nữa?" Tiểu Ny giải thích.
"Phụ thân chỉ dạy ta hát như vậy thôi!" Tiểu Hỉ Bảo lắc lắc đầu, nghiêm túc nói.
Tiểu Mãn đứng bên cạnh đang yên lặng nghe.
Kỳ thật nàng ấy cũng cho rằng Tiểu Hỉ Bảo ngâm nga khúc hát này rất dễ nghe.
Hơn nữa nàng ấy còn có cảm giác giống Tiểu Ny, cũng suy đoán khúc hát này là hàng bán thành phẩm.
"Tỷ phu, sao ta cứ có cảm giác bài hát này vẫn còn khúc sau nữa?" Tiểu Ny lộ vẻ mặt nghi ngờ nhìn về phía hắn
"Đâu còn đằng sau nữa, khúc hát này chỉ có như vậy thôi, sẽ không ngừng lặp lại khúc hát đằng trước!" Bộ Phàm thuận miệng đáp cho có lệ.
"Thật ư?" Tiểu Ny có chút hoài nghi.
"Ta lừa ngươi làm cái gì?" Bộ Phàm nói.
"Vậy kỳ quái ghê!"
Tiểu Ny cứ có cảm giác khúc hát này chưa kết thúc, nhưng tỷ phu đã nói như vậy, nàng ấy cũng không tiện tranh cãi.
Bộ Phàm thầm lau mồ hôi lạnh trong lòng.
Đúng là khúc hát này vẫn còn đoạn đằng sau nữa, nhưng đâu thể tùy tiện hát được(*)?
(*) Bởi vì đoạn sau là ba ba của nó giết hai mẹ con nó chôn dưới gốc cây.
"Tiểu Hỉ Bảo, ngươi đang làm búp bê vải ư?" Tiểu Ny nhìn đồ vật nhỏ trên tay Tiểu Hỉ Bảo.
Thoạt nhìn món đồ nhỏ kia rất giống một con búp bê vải, có tứ chi, còn có cái đầu, nhưng trên mặt không có ngũ quan, tứ chi cũng dài ngắn không đồng đều.
Nếu không phải vừa rồi Tiểu Hỉ Bảo hát khúc ca đó, nàng ấy cũng không liên tưởng nổi món đồ này với hình ảnh một con búp bê vải.
"Đúng vậy, ta làm búp bê vải xinh đẹp cho tiểu muội muội!" Tiểu Hỉ Bảo vui cười nói.
"Tiểu muội muội? Là tiểu muội muội nhà nào trong trấn vậy?" Tiểu Ny cho rằng đối phương muốn nhắc tới một hài tử nào đó trong trấn, dù sao trong cảm nhận của đám hài tử tiểu trấn, nhân duyên của Tiểu Hỉ Bảo cực kỳ tốt nha.