Lời này vừa nói ra, Bộ Phàm lại cảm thấy từng ánh mắt mang đầy sùng bái bội phục chiếu sang người hắn.
Dĩ nhiên là hắn biết mọi người đang nghĩ cái gì.
Chỉ sợ tất cả đều đang suy nghĩ, những chuyện Chu Minh Châu đã làm là do hắn bày mưu đặt kế.
Nhưng nói tới chuyện này, thực sự không liên quan đến hắn.
Tuy đúng là ngày hôm qua hắn đưa đan dược kia cho Chu Minh Châu, lúc ấy Chu Minh Châu cũng nói là chuẩn bị cho thời điểm đón dâu hôm nay nhưng lúc ấy hắn thật tình cảm thấy Chu Minh Châu đã suy nghĩ quá nhiều.
Dù sao chỉ cần là người có đầu óc, chẳng ai làm ra loại chuyện thế giá vớ vẩn này.
Chẳng qua… rất rõ ràng hắn đã bị vả mặt.
Đương nhiên hắn sẽ không nói chân tướng ra, chỉ lộ ra vẻ mặt hơi ngại ngùng mà không mất lễ phép, cười cười với những người chung quanh.
Rồi sau đó.
Vốn dĩ lúc trước người bên này có mời Hạ gia tới đây nhưng vì Hạ Đào Hoa gây chuyện, Hạ gia cũng xấu hổ không dám tới.
Đương nhiên đây là cách nói với người ngoài, mà tình huống chân thật là thế nào, ai mà không biết.
Rất nhanh, một chuỗi những âm thanh chiêng trống vang trời truyền đến.
Chuyện tiếp theo cũng rất đơn giản thuận lợi, Bộ Phàm đảm nhiệm vai trò chủ trì, hô bái đường các loại, cái gì mà nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường.
Bái đường xong là tiệc cưới bắt đầu, người một nhà Bộ Phàm ăn yến hội ở Lý gia rồi cáo từ đi về trước.
Mấy chuyện nháo động phòng sau đó không phù hợp với thân phận Bộ Phàm, ngược lại Tống Lại Tử cùng với đám huynh đệ của hắn lại nháo động phòng không biết mệt.
Nhưng mà đêm nay, Tống Lại Tử và đám huynh đệ của hắn phải thất vọng rồi.
Nguyên nhân rất đơn giản, Lý gia không cho phép đám người Tống Lại Tử nháo Lý Tín Đức động phòng.
Lý do? Đây là lần đầu tiên Lý Tín Đức thành thân.
Chỉ vỏn vẹn lý do ấy thôi đã trực tiếp khiến cho Tống Lại Tử và đám huynh đệ ngây ngốc.
Tại tiêu cục Bất Phàm.
Lăng Hà Biên ngồi xếp bằng tu luyện ở trong phòng.
Hiển nhiên là hắn nghe thấy âm thanh khua chiêng gõ trống ở bên ngoài.
Hắn biết là tiểu trấn có người làm hỉ sự, lúc trước tổng tiêu đầu cũng gọi hắn cùng đi đón dâu, nhưng bị hắn lấy lý do muốn ở lại trông coi tiêu cục để từ chối.
"Ngươi, thứ du mộc đầu này, sao lại không biết biến báo như vậy? Nam tử hán tam thê lục thiếp đều là chuyện bình thường. Hơn nữa dù là tướng mạo hay tư sắc thì Huyền Âm chi nữ kia cũng là siêu phàm xuất chúng, mà chỗ tuyệt vời trong đó chỉ hiểu mà không diễn đạt được bằng lời!" Lăng lão tổ khổ tâm khuyên nhủ.
"Lão tổ, ta không biết người nói có ý gì?" Lăng Hà Biên vẫn nhắm mắt ngồi xếp bằng tu luyện.
"Ngươi..." Lăng lão tổ chán nản.
…
Vào đêm, trời đầy sao.
Lý Tín Đức bị rất nhiều người chuốc cho không ít rượu, đầu óc đã có chút say khướt.
Hắn lắc lắc đầu vài cái, khiến cho đầu óc hơi tỉnh táo lại, sau đó đẩy cửa ra, vẻ mặt đầy vui mừng đi vào phòng tân hôn.
Giờ phút này, một bóng hình xinh đẹp đang ngồi ngay ngắn an tĩnh tại mép giường.
Nghe thấy có người tiến vào, bàn tay đang đặt trên đùi của bóng hình xinh đẹp kia bỗng nhiên gắt gao nắm chặt lại.
Kỳ thật không chỉ một mình Hạ Cúc khẩn trương, trong lòng Lý Tín Đức cũng có vài phần hồi hộp.
Vốn dĩ đầu óc còn có chút say khướt, trong một khắc này bỗng nhiên trở nên tỉnh táo hơn rất nhiều.
Lý Tín Đức hít một hơi thật sâu, chậm rãi nhấc khăn voan đỏ của Hạ Cúc lên.
Hạ Cúc hơi hơi cúi đầu, không dám ngẩng lên, mái tóc dài vẫn che lấp nửa bên mặt như trước, trái tim đập dồn dập.
"Sau này nàng và ta đã là phu thê, nàng không cần dùng mái tóc che một bên mặt như vậy, cứ hào phóng thoải mái bày tỏ bản thân mình!" Lý Tín Đức chậm rãi đưa tay, muốn gạt mái tóc dài đang che nửa bên mặt Hạ Cúc ra.
Hạ Cúc thấy bàn tay đó đang tới gần, tim đập càng thêm dồn dạp, rất muốn ngăn cản hành động của Lý Tín Đức, nàng ấy sợ Lý Tín Đức sẽ bị bộ dáng xấu như quỷ của mình dọa sợ.
Nhưng nàng ấy lại không dám.
Bởi vì hiện giờ Lý Tín Đức là trượng phu của nàng ấy, trượng phu xem mặt thê tử vốn là chuyện bình thường mà?
Rồi ngay tại thời điểm Hạ Cúc đang rối rắm, Lý Tín Đức đã vén được mái tóc của nàng ấy ra sau tai.
"Như vậy mới đẹp mắt!" Bỗng nhiên bên tai truyền đến một âm thanh dịu dàng.
Cả người Hạ Cúc ngơ ngẩn.
Đẹp mắt?
Đây là thứ không hề liên quan tới nàng ấy, từ khi sinh ra.
Vậy mà giờ phút này, nó lại bật ra từ trong miệng trượng phu của nàng ấy.
Có điều trong lòng Hạ Cúc không khỏi dâng lên một thứ cảm giác ngọt ngào, nữ tử nào cũng thích được người khen ngợi mà.
Hơn nữa người khen ngợi nàng ấy còn là trượng phu của nàng ấy.
Buổi sáng ngày hôm sau.
Bởi vì hôm nay học đường và xưởng đều được nghỉ, cho nên Đại Ny, Tiểu Ny, Tiểu Hỉ Bảo đều ở nhà.