Vậy là Hạ thị nghĩ nếu không phải vì Lý Tín Đức, thanh danh của Hạ Đào Hoa sẽ không nát bét như vậy, lại càng không bị từ hôn.
Bởi vậy bà ta muốn Lý Tín Đức chịu trách nhiệm với Hạ Đào Hoa.
Thế nhưng càng khiến mọi người không nghĩ tới chính là.
Bởi vì Lý Tín Đức đã cưới Hạ Cúc, cho nên ý Hạ thị là để cho Hạ Đào Hoa làm thiếp, như vậy hai tỷ muội có thể phối hợp với nhau một chút.
Có thể nói loại lý do quang minh chính đại này đã đổi mắt tam quan trong suy nghĩ của mọi người tiểu trấn.
Người Lý gia bên kia cũng bị Hạ thị không biết xấu hổ này làm tức không chịu nổi.
Nhưng hết lần này tới lần khác tất cả mọi người lại không biết đối phó với Hạ thị như thế nào.
Dù sao Hạ thị kia đã không đếm xỉa tới thể diện, bọn họ có thể nói cái gì nữa?
Cũng may, sau khi Chu Minh Châu nhận được tin tức, đã nhanh chóng tới Lý gia.
Chu Minh Châu vừa đến Lý gia, căn bản không thèm dùng vẻ mặt hòa nhã nói chuyện với Hạ thị.
Mà nàng ấy lập tức khiến vài phụ nhân đi theo mình qua bắt lấy Hạ thị, sau đó còn muốn bọn họ đưa Hạ thị đến nha môn.
Một chuỗi hành động này chẳng những khiến quần chúng ăn dưa xem mà sửng sốt, ngay cả Hạ thị cũng bị hù sợ, không ngừng la to, nói cái gì mà người Ca Lạp trấn bắt nạt bà ta.
Ai biết đâu Chu Minh Châu không thèm để ý tới chuyện Hạ thị cố tình gây sự, đầu tiên giọng nói và vẻ mặt nàng ấy cực kỳ nghiêm túc, từ tốn nói ra hậu quả của chuyện này ở trước mặt Hạ thị.
Ví dụ như chuyện Hạ Đào Hoa muốn thay tỷ tỷ, nên đã dùng dược đánh thuốc mê Hạ Cúc, một khi báo quan có thể lớn cũng có thể nhỏ, lớn là xét nhà rơi đầu, nhỏ là đánh vài gậy bỏ vào đại lao.
Đương nhiên đây chỉ là Chu Minh Châu hù dọa Hạ thị mà thôi.
Hạ thị vốn là thôn phụ vô tri, lúc bình thường làm việc gì cũng ỷ vào mặt dày không biết xấu hổ, vừa nghe nói có thể rơi đầu, trong lòng đã sớm hoảng loạn chẳng thành ra bộ dáng gì nữa.
Có người xướng hắc kiểm, dĩ nhiên cũng có người xướng bạch kiểm(*).
(*) Xướng hắc kiểm là chỉ người thiết diện vô tư, đối xử bình đẳng như Bao Công, còn xướng bạch kiểm chỉ nhân vật cực kỳ cứng rắn trước những mâu thuẫn, tranh đấu.
Mà người xướng bạch kiểm này chính là Lý Tín Đức.
Lý Tín Đức đứng ra bắt Hạ thị quay về, còn nói lúc trước Hạ Cúc đã tách khỏi Hạ gia, nếu Hạ thị còn tiếp tục gây chuyện, hắn sẽ lựa chọn báo quan.
Hạ thị thấy lần này Lý Tín Đức dầu muối không ăn, đương nhiên đành phải xám xịt lựa chọn rời khỏi Ca Lạp trấn .
"Trấn trưởng, ngươi nói một chút xem, có phải Hạ thị này quá không biết xấu hổ rồi không, cũng dám nghĩ tới chuyện cho Hạ Đào Hoa làm thiếp, bà ta không sợ mất mặt ư?" Tống Lại Tử phì phì cảm thán nói.
"Nếu mà sợ mất mặt, lần trước cũng sẽ không vin vào ân tình mà ép người ta làm chuyện có lợi cho mình!" Bộ Phàm khẽ cười nói.
"Cũng đúng, nhớ năm xưa ta cũng là lưu manh vô lại có tiếng trong tiểu trấn, nhưng so sánh với Hạ thị này, ta thấy mình còn kém rất xa!" Tống Lại Tử sờ sờ cằm, lộ vẻ mặc cảm.
Bộ Phàm bật cười lắc đầu.
Nếu bảo hắn đánh giá, hắn lại cho rằng năm đó Tống Lại Tử và Hạ thị đều không biết xấu hổ như nhau.
"Nhưng mà Tín Đức có một nhà mẹ đẻ như vậy, về sau sẽ chịu không ít đau khổ!"
"Quả nhiên châm ngôn không nói sai, mua phòng phải xem xà nhà, cưới tức phụ phải nhìn bà mẹ vợ!"
Lúc sau Tống Lại Tử dùng các loại thủ đoạn dây dưa không ngớt một lúc lâu, cuối cùng vẫn xin được một bộ phương thuốc từ tay Bộ Phàm, mới sung sướng vô cùng rời đi.
Lại qua ba ngày.
Buổi sáng hôm nay, có khách tới thăm.
Mà vị khách này chính là đôi phu thê vừa tân hôn nhà Lý Tín Đức.
Bộ Phàm vừa thấy Lý Tín Đức và Hạ Cúc tới cửa, lập tức đoán được mục đích của Lý Tín Đức.
Đầu tiên hắn cho Tiểu Mãn đi nấu chút nước trà ra chiêu đãi khách nhân.
Tiểu Mãn cũng chưa nói cái gì, chỉ có chút tò mò liếc mắt nhìn Hạ Cúc một cái.
Giờ phút này Hạ Cúc không còn dùng tóc dài che một nửa bên mặt có bớt đi giống như trước, mà hào phóng thoải mái để lộ cả ra ngoài.
Hạ Cúc cảm nhận được có người đang chăm chú nhìn nàng ấy, tuy thoáng qua vẫn có chút khẩn trương e ngại nhưng nàng ấy cũng lộ ra nụ cười khẽ với Tiểu Mãn.
Tiểu Mãn gật gật đầu với Hạ Cúc, không thể hiện ra ánh mắt khác thường nào.
Ở Tu Tiên giới, tu sĩ có tu vi càng cao thâm lại càng không quan tâm tới vẻ bề ngoài.
Bởi vì trong cái nhìn của tu sĩ cao thâm, vẻ bề ngoài chỉ là một tấm túi da thôi, nếu bọn họ muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể đổi cái túi da này.
Trong lòng Bộ Phàm hơi có chút kinh ngạc về biểu hiện lúc này của Hạ Cúc.
Dù sao lần đầu tiên hắn gặp Hạ Cúc, tiểu cô nương này không dám ngẩng đầu, càng đừng nói tới chuyện mỉm cười với người khác.