Quả nhiên thành thân thực sự có thể thay đổi một người.
"Viện trưởng, mấy ngày trước, ta đã muốn qua bái phỏng người, chỉ là quanh người có chuyện không thoát ra được!" Lý Tín Đức chắp tay nói.
"Không sao mà. Không sao mà, các ngươi vừa thành thân chưa bao lâu, ta hiểu được."Bộ Phàm cười nhạt.
Vẻ mặt Lý Tín Đức không có gì trong khi đó, Hạ Cúc ngồi bên cạnh lập tức ngượng ngùng cúi đầu, nửa bên mặt không có bớt đỏ ửng lên.
Kế tiếp, Lý Tín Đức giới thiệu Hạ Cúc với Bộ Phàm, tuy lúc trước Bộ Phàm đã gặp Hạ Cúc nhưng một số lễ tiết vẫn phải có.
"Tiểu Cúc, ta có thể gọi ngươi như vậy không?" Bộ Phàm lấy tư thế trưởng bối hỏi vãn bối.
"Vâng được!" Hạ Cúc vội vàng đáp lời.
"Ở tiểu trấn đã quen chưa?" Bộ Phàm cười nói.
"Quen rồi, người trong tiểu trấn tốt lắm!" Hạ Cúc có chút e ngại gật gật đầu.
Nàng ấy nói rất thành thật.
Tiểu trấn này thật sự tốt lắm.
Ngày đầu tiên khi nàng ấy vừa tới Ca Lạp trấn, được trượng phu ủng hộ khích lệ, nàng ấy không dùng tóc dài che vết bớt trên mặt nữa.
Làm vậy nhưng trong lòng nàng ấy vẫn rất khẩn trương sợ hãi, lo lắng dáng dấp của mình sẽ dọa người nhà trượng phu.
Cũng may trượng phu vẫn luôn nắm tay nàng ấy, khiến sự căng thẳng trong lòng dần dần bình tĩnh lại.
Nhưng ngoài ý muốn của Hạ Cúc chính là người nhà trượng phu chẳng hề lộ ra ánh mắt sợ hãi chán ghét nàng ấy.
Công công dặn dò nàng ấy và trượng phu về sau phải sống hạnh phúc.
Tuy dáng vẻ của bà bà xem như nghiêm khắc thận trọng nhưng bà bà lại dạy nàng ấy rất nhiều chuyện.
Gia gia nãi nãi cũng hòa ái vui vẻ, nói muốn nàng ấy sinh nam hài cho nhà bọn họ.
Lúc ấy Hạ Cúc thẹn thùng không thôi.
Sau đó, trượng phu còn thường xuyên đưa nàng ấy đi dạo quanh tiểu trấn, nàng ấy cũng từ khiếp đảm sợ hãi ban đầu, dần dần làm quen với ánh mắt của người khác.
Bởi vì bên người nàng ấy có một vị trượng phu có thể dựa vào.
Gần đây Tiểu Hỉ Bảo rất thích làm búp bê vải.
Dù ở nhà hay ở học đường, chỉ cần có thời gian, nàng ấy sẽ lấy kim chỉ ra, vừa hát một bài vừa làm búp bê vải.
Người ở học đường cũng chú ý tới hành động của Tiểu Hỉ Bảo.
Nhưng bọn họ chẳng nghĩ gì nhiều, đều cho rằng đây là sở thích của Tiểu Hỉ Bảo.
Đương nhiên rất nhiều người vẫn cảm thấy rất hứng thú với chuyện Tiểu Hỉ Bảo thích ngồi làm búp bê vải.
Bởi vậy vừa đến lúc nghỉ ngơi, lập tức có không ít tiểu cô nương vây quanh bên người Tiểu Hỉ Bảo, nhưng các nàng chỉ yên tĩnh ngồi nhìn Tiểu Hỉ Bảo làm búp bê vải mà thôi.
Cũng không biết vì sao, các nàng cảm thấy dáng vẻ Tiểu Hỉ Bảo hết sức chuyên chú ngồi thêu thùa may vá nhìn thật đáng yêu dễ mến.
Bởi vì Tiểu Hỉ Bảo làm rất nhiều búp bê vải nên nàng ấy đã đưa một ít búp bê vải cho tiên sinh học đường cùng với rất nhiều tiểu tỷ muội.
Nói thật, mới đầu Tiểu Hỉ Bảo làm búp bê vải có vẻ ngoài cực kỳ thô ráp.
Còn không đẹp.
Nhưng vì búp bê vải này do Tiểu Hỉ Bảo tự tay làm, nên rất nhiều người nhận được búp bê vải đều vô cùng vui vẻ.
Mà người không nhận được búp bê vải lại có chút rầu rĩ.
Nhưng nghe Tiểu Hỉ Bảo nói, về sau nàng ấy còn có thể làm thiệt nhiều thiệt nhiều búp bê vải nữa, những người đang rầu rĩ kia mới nhìn thấy được chút ánh sáng hy vọng.
Giờ khắc này, ở trong mắt các nàng Tiểu Hỉ Bảo tựa như một tiểu tiên nữ luôn làm người ta vui vẻ.
Đương nhiên đám nam sinh chỉ có thể dõi theo với đôi mắt đầy trông mong thôi.
Mà quen tay hay việc, dần dần búp bê vải qua tay Tiểu Hỉ Bảo đều dễ coi, ra dáng ra hình.
Chẳng qua Tiểu Hỉ Bảo vẫn có chút không hài lòng.
Hôm qua, nàng ấy lại mơ thấy mình đang chơi với muội muội.
Cho nên nàng ấy phải làm một con búp bê vải tốt nhất, xinh đẹp nhất trên đời này để tặng cho muội muội.
"Tiểu Hỉ Bảo làm sao vậy?" Đường Tiểu Ngọc ngồi cùng bàn, thấy Tiểu Hỉ Bảo đặt hai tay lên má, nhíu mày ngẩn người, không khỏi tò mò nói.
Thật ra từ hai ngày trước, nàng ta cũng nhận được búp bê vải của Tiểu Hỉ Bảo.
Thoạt nhìn búp bê vải kia có chút tương tự với Tiểu Hoan sư huynh.
Đường Tiểu Ngọc vừa nghĩ đến búp bê vải kia, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn không khỏi hơi hơi đỏ lên.
"Ta đang nghĩ xem nên làm thế nào mới làm ra búp bê vải đẹp?" Tiểu Hỉ Bảo nhìn Đường Tiểu Ngọc một lát rồi nói.
"Là loại búp bê vải đẹp như thế nào? Ta cảm thấy những con búp bê vải tỷ làm trước kia đều rất đẹp" Đường Tiểu Ngọc nghi ngờ nói.
Tiểu Hỉ Bảo lắc đầu: "Tuy những con búp bê vải kia cũng đẹp nhưng ta muốn làm một con búp bê vải tặng cho tiểu muội muội, nên cần là con đẹp nhất, đáng yêu nhất!"
Tiểu muội muội?
Không biết vì sao khi Đường Tiểu Ngọc nghe thấy xưng hô tiểu muội muội này, bỗng nhiên trong lòng hơi trống rỗng, hụt hẫng, giống như đã mất đi cái gì đó.